Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 8: Bảo Diệp Tĩnh Nguyệt từ bỏ ý định gả cho Cố Kinh Thần

Trước Sau

break

Trong viện tử của Cố Dung.

Trong viện tử của Cố Dung, nơi ánh sáng bình minh vừa ló rạng, Cố Dung trò chuyện với Cố Kinh Thần, người đã bận rộn suốt đêm qua.

Cố Kinh Thần kể sơ lược về tình hình tối qua cho Cố Dung.

Chỉ nói không liên quan đến Diệp Minh Triệt, thân phận nữ tử đó có hiềm nghi, Trịnh Thiếu Lăng là bị tai bay vạ gió.

Cố Dung cũng không hỏi nhiều.

Hoàng thành đêm qua có thể nói là gió tanh mưa máu, nữ tử trông giống tiên hoàng hậu đến tám phần bị ám sát!

Đừng nói về chuyện khác.

Giống tám phần với tiên hoàng hậu…

Đây là một vấn đề đầy nguy hiểm.

Trong lòng mọi người đều biết đương kim hoàng đế bởi vì tiên hoàng hậu mà mấy năm nay điên thành bộ dạng gì, nếu bất cứ điều gì có liên quan dù là nhỏ nhất trong chuyện này, đều có thể đối mặt với nguy cơ diệt tộc.

Người người đều cảm thấy bất an.

“Nương.”

Tô Tịnh Nguyệt mặc một bộ quần áo hoa lệ, đeo trang sức đắt tiền, ngày hôm qua vẫn là muội muội thanh tú, hôm nay đã trở thành đại tiểu thư rực rỡ.

Nhìn thấy Diệp Tịnh Nguyệt đến, nụ cười hòa nhã nhất xuất hiện trên mặt Cố Dung.

“Nguyệt Nhi đến đây.”

Diệp Tịnh Nguyệt nhìn thấy Cố Kinh Thần mảnh khảnh bên cạnh.

“Biểu ca.”

Cố Kinh Thần mỉm cười dịu dàng.

“Biểu muội.”

Diệp Tịnh Nguyệt thân thiết bước tới bên cạnh Cố Dung, bóp vai cho bà ấy.

“Nương, người nói với ta có ba ca ca và một tỷ tỷ phải không? Tỷ tỷ của ta đâu? Tại sao ta chưa được gặp?”

“Tỷ tỷ của ngươi đang cầu phúc ở Tĩnh Tâm An, chờ nàng ta quay lại là có thể gặp.”

Diệp Tịnh Nguyệt nháy mắt dễ thương mấy cái.

“Ta có thể trở lại bên người mẫu thân là do Bồ Tát phù hộ, ta cũng muốn đi cầu phúc, được không?”

[Ta tất nhiên biết tỷ tỷ ở đâu, tỷ tỷ bị tổ mẫu lấy việc chống đối trưởng bối mà đuổi đi Tĩnh Tâm An. Ngoài miệng nói là đi cầu phúc, nhưng thật ra là đem tỷ tỷ cho mấy lão ni cô bắt nạt. Đám ni cô kia cũng không phải người tốt, khinh thường xúc phạm tỷ tỷ của ta, để tỷ tỷ của ta làm những công việc bẩn thỉu.]

[Tỷ tỷ không chịu nổi, gửi thư cho phụ thân cặn bã, phụ thân cặn bã cũng không thèm để ý.]

[Đáng sợ nhất là tỷ tỷ bị bệnh còn bị ni cô sai bảo ra ngoài lấy nước, bị nhị hoàng tử sắp đặt mấy tên du côn vấy bẩn, chuyện này làm tỷ tỷ cả đời đều tự ti mẫn cảm, cuối cùng bị nhị hoàng tử tra tấn đến chết.]

Cố Dung bất giác run lên.

Nữ nhi của bà ấy Diệp Vân Dao là đích nữ Hầu phủ, ngoại tôn nữ của Trấn quốc công phủ, kim chi ngọc diệp chân chính, số phận cuối cùng lại chết thảm như vậy…

Đặc biệt là Diệp Bá Giản cặn bã này!

Vân Dao gửi thư cho hắn, hắn vậy mà không thèm để ý.

Thật tàn nhẫn!

Bà ấy hận không thể ngay lập tức đi đón Diệp Vân Giao về.

Tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt lại vang lên không đúng lúc.

[Chuyện này xảy ra ngay hôm nay, ta nhất định phải nhanh chóng đến cứu tỷ tỷ. Muốn giáo huấn nhị hoàng tử cùng mấy tên du côn lưu manh kia một bài học, nhưng ta không thể để bại lộ sự hung ác của mình, phải tìm lý do gì mới để nương để bản thân đi một mình…]

Cố Dung ngay lập tức nói: “Có thể, vừa đúng lúc đến đón tỷ tỷ về. Chỉ là hôm nay mẫu thân có chuyện không thể đi cùng ngươi, để biểu ca ngươi đi cùng ngươi xem thử.”

Cố Dung trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nhìn Diệp Tịnh Nguyệt trong mắt tràn đầy yêu thương.

Hai ngày ngắn ngủi tiếp xúc với nhau, bà ấy biết trên người Diệp Tịnh Nguyệt có bí mật, nhưng có liên quan gì sao?

Suy nghĩ của nàng đều là vì muốn tốt cho người trong nhà.

Ngày hôm qua cứu Diệp Minh Triệt.

Hôm nay muốn cứu Diệp Vân Dao.

Bà cũng biết nhi nữ này có những khả năng khác thường, nên bà ấy cũng không thể phớt lờ.

Bà ấy có thể không đi, nhưng cũng không yên tâm để Diệp Tịnh Nguyệt đi một mình.

Bà ấy biết khả năng của Cố Kinh Thần, có Cố Kinh Thần đi cùng, bà ấy cũng yên tâm.

Diệp Tịnh Nguyệt gật đầu liên tục.

“Được, nương.”

[Cố Kinh Thần cũng có thể đi theo, đến khi đó tìm cơ hội đá hắn đi.]

Diệp Tịnh Nguyệt mỉm cười rạng rỡ với Cố Kinh Thần.

“Biểu ca, ta không thể đợi nữa, chúng ta đi thôi.”

Cố Kinh Thần rất hiếu kỳ với Diệp Tịnh Nguyệt, nguyện ý cùng nàng ta đi chuyến này.

Cố Kinh Thần bước đi phía trước, toàn thân khoác bộ y phục trắng như tuyết, khí chất phi phàm, tựa như một vị thần tiên giáng trần. Khuôn mặt của hắn thanh tú như một tác phẩm điêu khắc, mày kiếm mắt sao, trong mắt hiện lên sự khôn ngoan sâu sắc.

Dáng người hắn cao ngất, bước đi nhẹ nhàng, mỗi bước đi đều mang theo tư thế oai hùng mà người thường không có được.

[Oa! Quả nhiên là nam chủ, phong thái này, nhan sắc này, a a a a! Ta muốn điên cuồng vì hắn! Muốn gả muốn gả muốn gả!]

Cố Dung rùng mình.

Cố Kinh Thần thật sự có thiên nhân chi tư, cũng có tài năng tuyệt vời, nếu bà ấy trẻ hơn hai mươi tuổi cũng sẽ vì Cố Kinh Thần mà điên cuồng.

Nhưng không được!

Hắn là hài tử của tiên hoàng hậu, bà sẽ không để cho Cố Tịnh Nguyệt gả cho Cố Kinh Thần.

Người bên cạnh bà hiện tại có thể tin tưởng chỉ có Cố Kinh Thần, tốt nhất đừng để Diệp Tịnh Nguyệt tiếp xúc với Cố Kinh Thần, bà muốn nhanh chóng gọi đại hài tử về!

Không thể để Diệp Tịnh Nguyệt chìm đắm được!

Trong xe ngựa, ánh mắt Diệp Tịnh Nguyệt tỏa sáng rực rỡ dừng trên người Cố Kinh Thần, không hề che đậy chút nào.

Cố Kinh Thần bất lực.

Hắn rất tò mò về Diệp Tịnh Nguyệt, cũng có hứng thú, nhưng chắc chắn không phải loại tình cảm nam nữ đó.

Hắn chỉ xem Diệp Tịnh Nguyệt là muội muội.

Hơn nữa, tiếng lòng của nàng Cố Dung cũng có thể nghe được, hắn cảm thấy được, hắn thực sự có đi cảm tình của cô mẫu.

Mồ hôi đầm đìa.

Hắn phải loại bỏ suy nghĩ của Diệp Tịnh Nguyệt.

“Biểu muội, biểu tẩu tương lai của ngươi là người đoan trang hào phóng, ngày mai ta dẫn nàng tới nhà thăm hỏi, ngươi sau này có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi nàng.”

“Được, cảm ơn biểu ca.”

[Ngươi cũng nên bỏ đi! Biểu tẩu cái gì! Đó rõ ràng là người trong lòng của huynh đệ ngươi, tuy nhiên thân phận huynh đệ ngươi không xứng với đích nữ trong phủ, cho nên ngươi mới gả, dự định ở trong phủ của ngươi hai năm, đến lúc đó ngươi hưu khí (bỏ rơi) nàng, sau đó để huynh đệ ngươi sửa mái nhà dột đó!]

Trong lòng Cố Kinh Thần run lên.

Hắn biết Diệp Tịnh Nguyệt biết nhiều chuyện, không ngờ nàng ta lại biết nhiều đến vậy.

Chuyện này rất bí mật.

Chỉ có ba người bọn họ biết chuyện này, không thể nào có người khác biết được.

Diệp Tịnh Nguyệt bí ẩn hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Một đường suôn sẽ không bị cản trở đi đến Tĩnh Tâm An.

Diệp Tịnh Nguyệt thi lễ với Cố Kinh Thần.

“Biểu ca, vậy phiền huynh ở đây chờ ta, muội xin phép đi trước."

[Ta sẽ đi vào trước bỏ rơi ngươi, lát nữa ta đi ra ngươi tuyệt đối không nhận ra ta, ha ha ha…]

Trên môi Cố Kinh Thần nở nụ cười ôn hòa.

“Đi đi.”

Hắn vốn dĩ định rời đi nhượng lại không gian cho Cố Tịnh Nguyệt, nếu nàng ta nói như vậy, hắn hiện tại phải ở lại, bởi vì hắn rất tò mò, một lát nữa Diệp Tịnh Nguyệt làm sao đi ngang qua hắn mà hắn không nhận ra được.

Hắn muốn xem nàng có khả năng gì.

Diệp Tịnh Nguyệt vén váy lên, vui vẻ đi vào Tĩnh Tâm An.

Tĩnh Tâm An là chùa miếu của nữ tử quý tộc, trước cửa có vài chiếc xe ngựa sang trọng.

Diệp Tĩnh Nguyệt vào trong không bao lâu, một bà già nua bước ra cửa, thân thể đối phương cong xuống, mang gậy, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, đi một bước ho một tiếng.

Đối phương hình như tầm mắt nhìn không tốt, đi loanh quanh Cố Kinh Thần vài lần.

[Hì hì, ta đã bảo là ngươi không nhận ra được mà! Ta cứ đi thẳng đến trước mặt ngươi, xoay một vòng, hai vòng, ba vòng, ha ha, ngươi quả nhiên không nhận ra!]

Cố Kinh Thần cảm khái đã quản lý bộ mặt của mình thật là tốt, hắn bây giờ vẫn là không nhận ra bộ dạng hiện tại của nàng.

Nhưng là có thể nghe được tiếng lòng của nàng!

----------

Edit/ Dịch thuật: Cá Lóc

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc