Diệp Vân Dao cúi đầu, đồng tử co rút lại.
Những gì nàng trải qua lần này là do nhị hoàng tử tính kế, nàng đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy.
Nàng không ngờ bên trong còn có bút tích của Diệp Thanh Thanh và tổ mẫu?
Trong lòng Diệp Vân Dao xuất hiện hận ý ngập trời.
Nàng mười hai tuổi đã bắt đầu thường xuyên bị tổ mẫu trách phạt, nàng được gửi đến Tĩnh Tâm an ít nhất hai lần một năm.
Tĩnh Tâm an không phải một nơi tốt, ni cô ở đây sai bảo nàng giặt đồ, xách nước, bị đánh chửi, còn bị giam vào căn phòng tối nhỏ.
Lần đầu tiên nàng tới đây, tổ mẫu thường xuyên đến thăm. Nàng kể về những chuyện đã xảy ra, nhưng tổ mẫu mắng nàng, nói rằng nàng bịa đặt để tránh bị phạt, bôi nhọ ngôi chùa cao quý nhất, là kẻ có phẩm chất thấp kém!
Từng cái mũ một đè nặng lên, áp lực khiến nàng không thể thở được.
Nàng đưa vết thương trên người cho tổ mẫu xem, tổ mẫu nói nàng là kẻ yếu đuối!
Bây giờ nghe được tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt biết được chân tướng, tổ mẫu vì sao ngay từ đầu thường xuyên đến thăm nàng?
Nhưng khi nhìn thấy vết thương cùng lời cầu cứu của nàng vẫn một mực chỉ trích nàng?
Đây là tổ mẫu cố ý làm vậy!
Sau này, nàng cẩn thận hơn, nhưng chỉ cần phạm một sai sót nhỏ, tổ mẫu sẽ phạt nàng đến Tĩnh Tâm an.
Nhưng muội muội Diệp Thanh Thanh trong nhà dù có phạm lỗi lớn đến đâu, cũng sẽ không bị trách phạt.
Thậm chí nàng còn phải thay Diệp Thanh Thanh bị trách phạt.
Tổ mẫu nói rằng nàng làm đích nữ đã không chăm sóc tốt cho muội muội.
Hóa ra…
Hóa ra à!
Diệp Vân Dao nghiến răng, hóa ra chân tưởng lại phũ phàng đến thế!
Giờ đây còn cấu kết với nhị hoàng tử, dẫn bốn tên lưu manh đến làm nhục nàng!
Thật đáng ghét!
Một nữ tử, không còn trong sạch, chẳng khác nào ép nàng đi tìm chết!
Vì cái gì!
Nàng đã làm sai cái gì?
Diệp Tịnh Nguyệt nhìn giá trị hắc hóa đột nhiên tăng vọt trên đầu Diệp Vân Giao.
[Oa, giá trị hắc hóa của tỷ tỷ ta đã đạt đến bốn mươi, xem ra tỷ tỷ tận mắt nhìn thấy nhị hoàng tử tính kế đã phẫn nộ rồi! Hắc hóa, nhanh chóng hắc hóa! Không thể làm người tốt, người tốt sẽ bị bắt nạt! Phản kháng đi, tiêu diệt bọn cặn bã kia đi!]
Đúng!
Trong lòng Diệp Vân Dao gào thét!
Nàng là đích nữ hầu phủ, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều cẩn thận thận trọng, hiền lương thục đức.
Nàng giữ mình, yêu cầu khắc nghiệt với bản thân, nàng không thể mắc bất cứ sai lầm nào, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hầu phủ.
Nhưng đổi lại nàng nhận được cái gì?
Đổi lấy sự phản bội chí mạng và những toan tính từ người thân!
Bây giờ còn buộc nàng đi tìm cái chết!
Được!
Nếu đã như vậy, đừng để bất cứ ai sống thoải mái!
Diệp Vân Dao thi lễ với Diệp Tịnh Nguyệt, “Đa tạ lão nhân gia cứu giúp, ta hiểu ý ngài, ta sẽ không quay lại ni cô am nữa.”
Đôi mắt nàng trở nên thâm trầm.
“Ta muốn đi báo quan!”
Đôi mắt Diệp Tịnh Nguyệt sáng lên.
“Cô nương muốn đi báo quan, khi ta tới ni cô am ở cửa đã gặp thế tử Quốc công phủ, ngươi có thể đi nhờ hắn giúp đỡ.”
[Báo quan thì đi tìm biểu ca a! Biểu ca đưa ta tới! Hắn đang ở cửa chờ! Biểu ca chính trực ngay thẳng, ngoại trừ tính cách gian xảo… Dù sao thì hắn nhất định có thể giúp đỡ tỷ!]
Cố Kinh Thần: Tính cách của hắn sao lại gian xảo?
Diệp Vân Dao che giấu biểu cảm trên khuôn mặt rất tốt.
Người trước mắt này nàng chưa từng gặp, không biết vì sao đối phương nói bản thân là muội muội nàng, người biểu ca trong lời nàng hẳn là Cố Kinh Thần.
“Đa tạ lão nhân gia.”
Diệp Tịnh Nguyệt giúp nàng, đưa nàng tới cửa ni cô am.
Người từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh xuất trần đứng trước cửa ni cô am, mũi Diệp Vân Dao cảm thấy chua chát, lao tới ngay lập tức.
“Biểu ca.”
Vẻ mặt Cố Kinh Thần ngạc nhiên.
“Biểu muội Vân Dao, ngươi đây là…”
Tình hình hiện tại Diệp Vân Dao không ổn, quần áo nhăn nhúm, còn có mấy mảnh vải rách, gương mặt nhỏ nhắn cũng bị bẩn, tóc rối.
Cố Kinh Thần từ trong xe ngựa lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người nàng.
Khuôn mặt Diệp Vân Dao đẫm nước mắt.
“Biểu ca, ta muốn báo quan. Ta ở Tĩnh Tâm an bị ngược đãi, bị đánh chửi, bên trong vẫn còn những tiểu thư khuê các bị khinh khi bắt nạt, nhốt trong phòng tối nhỏ. Tĩnh Tâm an còn cấu kết với sơn phỉ ủy hoại trong sạch của ta.”
Sắc mặt Cố Kinh Thần ngưng tụ.
“Biểu muội, lời ngươi nói đều là sự thật?”
Diệp Vân Dao vén ống tay áo của mình lên, có vài vết thương trên làm da trắng nõn.
Sau đó chỉ vào phía sau núi.
“Bọn sơn phỉ kia ở trong rừng.”
Cố Kinh Thần vội đỡ Diệp Vân Dao đưa vào trong xe ngựa.
Hắn mang theo tám thị vệ.
“Các ngươi triệu tập các thị vệ cùng tùy tùng khác của phủ, đi vào trong rừng núi bắt người.”
“Những người khác theo ta vào trong ni cô am.”
Lý do yêu cầu thị vệ một bên tìm những tiểu thư khuê các, một bên truy tìm bọn sơn phỉ, tất nhiên là để vạch trần thảm trạng của nhị hoàng tử ra ánh sáng.
Cố Kinh Thần cầm lệnh bài của Đại Lý tự khanh đi vào Tĩnh Tâm an, quả nhiên tìm thấy một phòng tối nhỏ trong Tĩnh Tâm an, ở bên trong tìm được hai tiểu thư thế gia.
Vẻ mặt hai người đều có chút hoảng hốt.
Trên người hai nàng cũng có không ít vết sẹo khác nhau.
Hơn nữa là hai tiểu thư này, Cố Kinh Thần cũng đã gặp qua…
Một người đích mẫu chết, một người thì phụ thân sủng thiếp diệt thê (vì sủng thê thiếp mà vợ cả chết do bị bị thê thiếp hại.).
Tĩnh Tâm an là chùa của nữ tử quý tộc, rất nhiều người đang cầu phúc trong này, Cố Kinh Thần gây ra động tĩnh lớn như vậy, các quý tộc đang dâng hương trong chùa đều nhìn thấy hai tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc đang trong trạng thái hoảng hốt được đưa ra ngoài.
Ngay lập tức hiểu chuyện gì.
Sau đó liền gây ra một sự náo động.
Tĩnh Tâm an thế mà ngược đãi tiểu thư thế gia?
Điều này khó mà có thể tưởng tượng được.
Dưới chân thiên tử, chùa phật tịnh độ, thế nhưng lại nhiều điều bẩn thỉu ẩn giấu bên trong!
Mấu chốt chính là, mọi người cũng nhìn thấy nhị hoàng tử bị thị về đưa ra khỏi rừng, trong tình trạng đó, đặc biệt thê thảm, không dám nhìn thẳng.
Vụ việc này gây chấn động cả nước!
Tất cả ni cô trong Tĩnh Tâm an đều quỳ trên mặt đất, lạnh run.
Cố Kinh Thần đã yêu cầu thị vệ thông báo cho quan phủ, quan phủ đã dẫn người phong tỏa xung quanh Tĩnh Tâm an.
Chuyện này quá ác liệt, Cố Kinh Thần sai người đưa thư cho hoàng đế.
Diệp Tịnh Nguyệt trốn trong chỗ tối, nhìn thấy Cố Kinh Thần xử lý sự việc nhanh chóng như vậy, rất hài lòng, sau đó mới trở lại hình dáng ban đầu của mình, giả bộ lo lắng bước tới xe ngựa.
“Tỷ tỷ!”
Diệp Vân Dao nhìn thấy nữ tử hoạt bát tươi sáng trước mặt.
“Ngươi là…”
Diệp Tịnh Nguyệt choáng váng.
[Xong đời rồi! Tỷ tỷ đến bây giờ không biết chuyện thiên kim thật giả! Tỷ không biết Diệp Thanh Thanh không phải muội muội của tỷ, ta mới đúng! Ta phải giải thích như thế nào đây?]
“Muội… Muội là muội muội tỷ, thực ra muội và Diệp Thanh Thanh là bị ôm nhầm, mẫu thân mới đưa ta về hôm qua, là mẫu thân bảo muội tới đón tỷ hồi phủ.”
Nghe thấy tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt.
Trái tim căng thẳng của Diệp Vân Dao cũng dịu lại.
Trước đó nàng quả thật không biết chuyện Diệp Thanh Thanh là thiên kim giả.
Diệp Tịnh Nguyệt là muội muội nàng.
Vậy lão nhân gia vừa rồi, là Diệp Tịnh Nguyệt?
Diệp Vân Dao di chuyển chỗ mình một chút, mặt mày ôn hòa.
“Muội muội, qua đây ngồi.”
Diệp Tịnh Nguyệt lập tức qua đó ngồi xuống, lại gần Diệp Vân Dao.
[Oa! Tỷ tỷ dịu dàng quá, rất đẹp, muốn dán lên người tỷ! Nhị hoàng tử tên cặn bã đó còn không thèm nhìn lại bộ dáng kiêu ngạo của mình, còn dám có suy nghĩ với tỷ tỷ ta! Hắn cũng xứng!?]