Diệp Tịnh Nguyệt thật sự cảm thấy đau lòng cho Diệp Vân Dao.
[Tỷ tỷ cũng khổ, rõ ràng là tỷ ấy cứu thái tử lại bị Diệp Thanh Thanh cướp công lao. Diệp Thanh Thanh sợ sự việc bị bại lộ đã hãm hại tỷ tỷ của ta, quá đáng ghét!]
Diệp Vân Dao hơi cúi đầu, không để cho Diệp Tịnh Nguyệt nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng.
Đúng là có chuyện cứu thái tử.
Nửa năm trước, nàng bị tổ mẫu phạt đến Tĩnh Tâm an để suy ngẫm, ở trên núi khi đang đi kiếm củi gặp thái tử điện hạ, lúc ấy thái tử đang nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, co giật khắp người, có vẻ đau đớn.
Nàng ngay lập tức phản ứng lại, đây là động kinh.
Lão sư của nàng cũng mắc bệnh này.
Đã dạy nàng xử lý những tình huống khẩn cấp.
Nàng nhanh chóng tiến tới, đặt thái tử nằm xuống, để hắn có thể thở dễ dàng hơn, quay đầu hắn sang một bên, để tránh bị nôn làm tắc nghẽn đường hô hấp, nàng còn lấy khăn tay của mình nhét vào miệng hắn, tránh hắn cắn phải lưỡi.
Sau khi thực hiện tất cả, nàng nhìn thấy triệu chứng của thái tử đã được cải thiện đôi chút.
Hắn cần đại phu.
Nhưng mà nàng không thể để thái tử ở lại một mình.
Thời điểm quan trọng, Diệp Thanh Thanh tới tìm nàng.
Nàng bảo Diệp Thanh Thanh chăm sóc thái tử, nàng đi tìm đại phu.
Nàng nhìn thái tử được thị vệ cùng thái y mang đi, biết thái tử không sao nữa, nàng mới trở về Tĩnh Tâm an.
Sau đó nàng từ Tĩnh Tâm an hồi phủ, Diệp Thanh Thanh đưa cho nàng vạn lượng hoàng kim, nói là thái tử đưa riêng cho Diệp Thanh Thanh, bảo Diệp Thanh Thanh đưa cho nàng.
Vì để báo đáp ân tình cứu mạng của nàng.
Chuyện này đã tổn hại đến hình tượng của thái tử, thái tử hy vọng không có người khác biết.
Diệp Vân Dao lập tức hiểu ra, thái tử không muốn nàng báo đáp lại.
Bản thân nàng cũng không có ý tưởng này.
Liền đem chuyện này quên đi.
Hiện tại nghĩ lại, sau lần đó, Diệp Thanh Thanh thường xuyên nhận được những lễ vật quý từ Đông Cung, có người nói đây là thái tử coi trọng Diệp Thanh Thanh.
Hiện tại nghĩ lại, bản thân vấn đề này có điểm đáng ngờ.
Thái tử là người tôn quý đoan chính, chú trọng thể diện hoàng thất, nếu thực sự coi trọng Diệp Thanh Thanh, sao phải nửa năm mới tặng lễ vật, còn không được tuyển tú?
Hóa ra thái tử đối tốt với Diệp Thanh Thanh, không phải bởi vì coi trọng Diệp Thanh Thanh, mà là Diệp Thanh Thanh cướp đoạt công lao của nàng, bị thái tử coi thành ân nhân cứu mạng, lúc này mới đối đãi đặc biệt.
Lòng bàn tay của Diệp Vân Dao nắm thành quyền, mím chặt môi, trong đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lóe lên một chút sâu xa.
Ngoài ra hai tiểu thư bị khinh khi ngược đãi cũng được Cố Kinh Thần đưa đến trong xe ngựa, hai người run rẩy, trong ánh mắt không có chút ánh sáng nào.
[A! Tiểu thư Tống này của hộ bộ thị lang rất khổ, đích mẫu qua đời, ở trong phủ có hoàn cảnh phụ thân không thương kế mẫu ngược đãi, cuối cùng còn bị kế mẫu gả cho vị thừa tướng sáu mươi tuổi làm thiếp, bị làm nhục mà chết.]
[Ai, này là tiểu thư Kim của Đô úy phủ còn thảm hơn, rõ ràng là đích nữ, phụ thân lại là sủng thiếp diệt thê, mẫu thân lại là một kẻ yếu đuối căn bản không bảo vệ được nàng, cuối cùng nàng bị đưa cho lão thái giám làm thức ăn, không chịu nổi tra tấn nhục nhã mà nhảy xuống giếng tự vẫn.]
Trong lòng Diệp Vân Dao run lên.
Nàng cùng Kim tiểu thư, Tống tiểu thư cũng là quen biết đã lâu, nàng một năm đến ba bốn lần, hầu như mỗi lần đến, ít nhất một trong hai người này đã ở đây.
Hai nàng ở lại lâu hơn nàng.
Không ngờ số phận của bọn họ sau này lại thảm như vậy.
Cố Kinh Thần đứng ở bên cạnh xe ngựa, nói với Diệp Vân Dao: “Vân Dao, chuyện của Tĩnh Tâm an yêu cầu một cái cớ, muội có nguyện ý đến công đường để thẩm vấn không?”
“Ta nguyện ý.”
Diệp Vân Dao không do dự nói.
Tiểu thư khuê các cái gì, mặt mũi của Hầu phủ cái gì, nàng không cần.
Thời đại này vốn đã hà khắc đối với nữ nhân, nếu các nàng còn chịu đựng điều này, loại ức hiếp này chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Chung quy có người đứng ra, sẽ cần có người làm người đầu tiên.
Nàng không ngại làm người đầu tiên!
Ánh mắt Diệp Tịnh Nguyệt sáng lên nhìn nàng.
[Oa ồ, tỷ tỷ ngầu quá! Đã vậy còn dũng cảm đứng lên, thật quyết đoán, yêu rồi! Yêu thích tỷ tỷ!]
Mặt Diệp Vân Dao đỏ bừng.
Chưa từng có ai khen ngợi nàng như vậy.
Từ bé đến lớn, nàng được dạy phải đoan trang, hào phóng, mỗi lời nói cử chỉ của nàng đều tượng trưng cho hình mẫu quý tộc, tượng trưng cho mặt mũi của Hầu phủ, cho nên nàng một chút cũng không thể phạm sai.
Nàng như một con rối có dây buộc, phải dựa theo các hành vi hành động được quy định mà làm.
Nếu không chính là làm mất mặt Hầu Phủ.
Chưa từng có người nói với nàng, dũng cảm làm chính mình.
Tiểu thư Kim của Đô úy phủ nghe được Diệp Vân Dao muốn đến công đường, lúc này đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Nàng ta suy nghĩ một chút, bản thân tuy rằng là đích nữ, nhưng mà hoàn cảnh ở trong phủ còn tệ hơn hạ nhân, không thể nào tệ hơn nữa, có điều gì nàng không thể chịu được chứ?
Thế là nàng thi lễ với Cố Kinh Thần.
“Thế tử, ta cũng muốn đến công đường thẩm vấn, lấy lại công đạo cho bản thân.”
Tiểu thư Tống nghe thấy “Nan tỷ nan muội” đều muốn đến công đường, nàng đã mất đích mẫu, hoàn cảnh cũng không tốt hơn hai nàng, nếu cả hai đều có thể chiến đấu, nàng có cái gì mà không thể làm được?
“Thế tử, ta cũng nguyện ý.”
Bên ngoài xe ngựa im lặng một lúc, giọng nói Cố Kinh Thần bình thản vang lên.
“Các ngươi đều rất dũng cảm.”
Ba vị thế gia quý nữ ở Tĩnh Tâm an bị ngược đãi làm nhục, chuyện này nhanh chóng truyền khắp hoàng thành.
Khi nhị hoàng tử được đưa ra khỏi rừng những người ở đó cũng đã chứng kiến được cảnh tượng bi thảm đó.
Sợ tới mức không dám lên tiếng.
Bởi vì chuyện này liên quan đến nhị hoàng tử, Cố Kinh Thần báo cáo trực tiếp đến hoàng đế nghe, đương kim bệ hạ nghe xong chuyện cũng giận tím mặt, trực tiếp đến phủ Thuận Thiên thẩm vấn.
Cuối cùng thẩm vấn ra, bốn tên lưu manh kia là bị các ni cô trong Tĩnh Tâm an mua chuộc, để bọn họ chờ ở nơi được chỉ định chờ đợi quý nữ thế gia đi đốn củi, đến khi đó vấy bẩn nàng ta.
Chỉ là bọn hắn không ngờ chính là nhị hoàng tử, nhầm lẫn nhị hoàng tử…
Hoàng đế tức giận trực tiếp chém chết bốn người này.
Các ni cô ở Tĩnh Tâm an đối mặt với sự thẩm vấn của bạo quân giết người không chớp mắt này, lúc này sợ đến mức tè cả ra quần, ngay lập tức kể hết chuyện xấu ở Tĩnh Tâm an ra, nhiều quý nữ thế gia ở kinh đô nói là đi cầu phúc, thực ra đều được đưa đi bắt nạt khinh khi.
Các nàng cũng chỉ làm theo chỉ lệnh.
Những người nào trước đó bị khi nhục, sẽ điều tra sau.
Nhưng trước mắt ở bên trong có ba người, có thể nói đã khiến hoàng đế tức giận.
Sau khi tiên hoàng hậu qua đời, hoàng đế cũng đã điên rồi, hắn chính là ghét nhất sủng thê diệt thiếp. (Nói simp cũng không quá, nhưng bạo quân vẫn là bạo quân ehe)
Thanh danh bên ngoài của Thừa Ân cùng phu nhân ân ái không có nghi ngờ, đích nữ của bọn họ thế mà lại ở đây!
Nực cười!
Hoàng đế lập tức ra lệnh, Thừa Ân Hầu, Hộ bộ thị lang, Đô úy tước đi ba năm bổng lộc, hạ hai cấp, đánh ba mươi bảng lớn, lấy lý do quản giáo gia phong không nghiêm.
Nếu có tái phạm, giết không tha!
Cơn giận của hoàng đế là thiên uy, Diệp Bá Giản, Tống đại nhân, cùng Kim đại nhân trực tiếp được đại nội thị vệ đưa ra Huyền Vũ Môn, trước sự chứng kiến của văn võ bá quan cùng hàng nghìn hàng vạn dân chúng chứng kiến.
Tiếng kêu thảm thiết của ba người vang vọng khắp hoàng thành.
Diệp Tịnh Nguyệt cùng Diệp Vân Dao đứng trong đám đông, nhìn thấy Diệp Bá Giản bị đánh, cười hả hê.
[Đánh hay lắm đánh đẹp lắm, đánh không chê vào đâu được! Phụ thân cặn bã à, làm nhiều chuyện xấu quá sẽ bị báo ứng đó! Xứng đáng!]