Tấm ván từng lần một đánh xuống mông Diệp Bá Giản, da tróc thịt bong, khuôn mặt dữ tợn, tiếng thét chói tai vang vọng khắp bầu trời.
Diệp Bá Giản tự xưng mình là văn nhân, bình thường chú trọng nhất là mặt mũi cùng lễ nghi.
Bây giờ ngay cả thể diện lẫn mặt mũi đều không còn nữa.
Chuyện của Tĩnh Tâm an, có lẽ có một số người không biết chuyện trong đó, nhưng đồng thời có ba vị tiểu thư thế gia gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không thể chỉ có ba ví dụ đơn giản như vậy.
Tiểu thư nhà Kim cùng tiểu thư Tống hoàn cảnh không tốt trong nhà, gặp chuyện như vậy thực sự có thể bỏ qua.
Nhưng Diệp Vân Dao không giống vậy a!
Đích nữ Hầu phủ!
Đích chất nữ của Trấn quốc công phủ!
Tĩnh Tâm an nho nhỏ thế mà có thể khinh khi bắt nạt nàng?
Điều này nói không có người trong Hậu Phủ ở sau lưng thúc đẩy, ai tin được?
Sau lưng là ai, cũng không khó đoán.
Cố Dung là thân nương của Diệp Vân Dao, thân nương cũng sẽ không hãm hại nhi nữ của chính mình.
Hầu phủ cũng có ba chủ nhân.
Diệp Bá Giản, Cố Dung, còn có vị kia… Thái phu nhân mang tiếng xấu.
Chuyện này cũng quả thật có khả năng do thái phu nhân chanh chua làm ra!
Diệp Bá Giản có biết hay không, chuyện này là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí rồi.(Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)
Đánh xong bảng, Diệp Bá Giản nửa sống nửa chết được người hầu khiên về.
Diệp Tịnh Nguyệt giúp Diệp Vân Dao cùng nhau trở về.
Mới vừa đi đến cửa Hầu phủ.
Một bóng người kích động từ bên trong lao ra.
“Nhi tử! Con của ta! Ngươi chịu khổ rồi a!”
Diệp Bá Giản bị đánh đến mức da thịt rách nát, lầm bầm một cách yếu ớt, căn bản không thể trả lời.
Thái phu nhân cũng không dám đụng vào hắn, chỉ một bên khàn giọng khóc thê lương.
Một lát sau, nhìn thấy Diệp Vân Dao ở một bên.
Nỗi đau buồn của bà ta ngay lập tức biến thành sự tức giận.
“Ngươi là sao tang môn, ngươi làm hại phụ thân ngươi thảm quá! Ta hôm nay sẽ đánh chết ngươi, sao tang môn này!”
Nói xong bà ta trực tiếp bước tới, lòng bàn tay giơ cao.
Diệp Tịnh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt kéo Diệp Vân Dao lùi lại một bước, cái tát của thái phu nhân rơi vào khoảng không.
[Lão tú bà, tỷ tỷ ta bị khinh khi bắt nạt đều là do ngươi làm! Hiện tại sự việc bị bại lộ ngươi còn dám bắt lỗi tỷ tỷ ta, xem ra ta nên dạy ngươi một bài học!]
Diệp Tịnh Nguyệt ngón tay bắn ra một thứ, một con côn trùng nhỏ khó nhìn thấy chui vào trong miệng đang chửi ầm lên của thái phu nhân.
Giây tiếp theo, thái phu nhân trực tiếp quỳ gối trên đất, bò loạn với tứ chi cong lại, miệng còn sủa tiếng chó ầm lên.
“Gâu!”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Trước cửa Hầu phủ không ít quần chúng tụ tập lại, thấy cảnh này đều sợ ngây người.
“A! Thái phu nhân của Hầu phủ này có phải có bệnh điên không? Tại sao lại bò dưới đất học kêu tiếng chó vậy!”
“Chắc là bệnh điên thật! Các ngươi quên rồi sao? Năm đó ngày Diệp phu nhân sinh con, bà ta cũng ở trước cửa Hầu phủ làm ầm ĩ…”
“Mọi người tránh xa một chút, nếu bị cắn sẽ bị truyền bệnh điên đó.”
“...”
Khi Cố Dung bước ra đã nhìn thấy một cảnh bùng nổ như này, mấy năm nay nàng bị thái phu nhân ở Hầu phủ khinh thường, hiện tại thấy bà ta mất mặt như vậy, bà ấy cảm thấy một niềm vui dâng trào trong lòng.
Cũng đoán có lẽ là Diệp Tịnh Nguyệt “Khoe thần thông”.
Bà ấy đương nhiên sẽ không buông tay.
Sai sử quản gia: “Mau, thái phu nhân phát bệnh rồi, nhanh trói bà về phủ, tìm đại phu đến khám xem.”
Những lời này của bà ấy, liền xác nhận sự thật rằng thái phu nhân bị bệnh điên.
Sau này, thái phu nhân cũng không thể gây rắc rối được.
Quản gia cũng không dám nói gì, nhanh chóng sai người hầu lại, năm sáu người không chịu được thái phu nhân điên cuồng sủa lên, cuối cùng năm sáu người nữa cũng đến, mới trói được thái phu nhân như một con lợn, mang vào trong phủ.
Diệp Bá Giản muốn giải thích thái phu nhân không bị bệnh, nhưng toàn thân hắn đều đau rát, ngứa dữ dội, đau đến tận xương tủy, khiến hắn một câu cũng không thể nói được hoàn chỉnh.
Cố Dung liếc mắt nhìn hắn, nếu không phải vì mục đích diễn trò cho người khác xem, bà ấy thậm chí còn không muốn liếc một cái.
“Đưa Hầu gia về chăm sóc thật tốt.”
Sau đó đến bên cạnh Diệp Vân Dao, nắm lấy tay nàng, đôi mắt đầy nước mắt.
“Dao Nhi, là nương có lỗi với ngươi.”
Diệp Vân Dao nhẹ nhàng lắc đầu, cổ họng nghẹn lại, nàng sao lại không thấy ủy khuất chứ?
Diệp Tịnh Nguyệt nói: “Nương, chúng ta vào trong trước, tỷ tỷ bị dọa sợ, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được được rồi! Về phủ trước.”
Ba người đỡ nhau đi vào.
Người bên ngoài vây xem thấy không còn kịch để xem nữa, cũng lần lượt giải tán.
Chỉ là lời đồn thái phu nhân Hầu phủ có bệnh điên như vậy truyền ra ngoài, rất nhiều người tận mắt chứng kiến, rất mất mặt.
Cố Dung đưa hai nhi nữ đến trong viện tử của Diệp Vân Dao, bà không muốn quay lại viện tử của chính mình, nghe thấy tiếng rên rỉ của Diệp Bá Giản chỉ khiến bà chán ngấy.
Bà bây giờ cảm thấy áy náy đến đỉnh điểm với Diệp Vân Dao.
“Dao Nhi, là nương có lỗi với ngươi, xem nhẹ ngươi.”
“Không trách nương.”
Diệp Vân Dao suy nghĩ một lát.
Sự cặn bã của Diệp Bá Giản và sự độc ác của Diệp Thanh Thanh, Cố Dung đều chẳng hay biết gì.
Nàng không muốn mẫu thân tiếp tục bị phụ thân cặn bã cùng Diệp Thanh Thanh lừa dối.
Thế là nàng nói thẳng: “Nương, thực ra ta đã kể cho phụ thân nghe chuyện đã xảy ra với ta ở Tĩnh Tâm an, ta nhờ phụ thân nói với người, cầu người cứu ta. Nhưng mà phụ thân nói, chuyện này người không quản.”
Cố Dung tức giận ném tách trà trên bàn.
“Nói bậy! Hắn chưa bao giờ nói cho ta! Nếu hắn nói cho ta, ta làm sao có thể nhìn ngươi chịu khổ?”
Nếu là Diệp Vân Dao trước đây, việc này nàng chắc chắn sẽ để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ, rất nhiều chuyện đều phải vượt qua.
Diệp Vân Dao cố tình bật khóc, hỏi với nỗi buồn nghẹn ngào: “Nương, phụ thân vì sao làm vậy? Ta chẳng lẽ không phải nhi nữ của người?”
Diệp Tịnh Nguyệt cảm thấy đau lòng cho Diệp Vân Dao.
[Tỷ đương nhiên là nhi nữ của hắn! Nhưng trong lòng hắn chỉ có Diệp Thanh Thanh và nhi nữ của ngoại thất mới là nhi nữ trong lòng hắn mà thôi! Bất luận là tỷ, còn có ta, trong lòng hắn thậm chí còn không bằng con kiến. Tráo đổi ta, bắt nạt tỷ, thực ra đều là vì Diệp Thanh Thanh. Bởi vì chúng ta cản trở đường đi của Diệp Thanh Thanh!]
Diệp Vân Dao trong lòng run lên.
Diệp Bá Giản thế mà còn nuôi ngoại thất?!
Diệp Thanh Thanh lại là nhi nữ của ngoại thất?
Cố Dung cảm thấy muốn cho Diệp Vân Dao biết bộ mặt thực sự của Diệp Bá Giản và Diệp Thanh Thanh, tránh để bọn họ lừa gạt lợi dụng.
Dù sao, người thân là khó đề phòng nhất.
“Dao Nhi, những gì nương muốn nói tiếp theo sẽ khiến ngươi giật mình, ngươi cần phải nhớ kỹ, có quyết định trong lòng.”
“Năm đó đổi muội muội thật của ngươi, là bút tích của phụ thân ngươi. Bởi vì Diệp Thanh Thanh là nhi nữ của ngoại thất phụ thân ngươi, hắn muốn nhi nữ của ngoại thất đến Hầu phủ hưởng vinh hoa phú quý.”
Đồng tử Diệp Vân Dao mở lớn khi nghe điều này.
“Phụ thân, hắn vì sao phải làm như vậy?”
Cố Dung cười lạnh một tiếng.
“Vì sao? Đương nhiên là vì đống hồi môn và quyền lợi của quốc công phủ của ta!”
Trong lòng Diệp Tịnh Nguyệt vỗ tay kịch liệt.
[Woa! Nói thẳng thắn luôn! Nên như vậy! Người một nhà làm sao có thể che dấu, có gì đều nói ra hết! Giấu diếm chỉ sẽ làm tổn thương mọi người!]
[Ta sẽ cố gắng hết sức để mọi người cùng quan điểm, người một nhà phải tương thân tương ái, kiên quyết không trở thành oan chủng, không làm vật hy sinh! Làm người trong nhà đều hạnh phúc! Hô hô hô!]
[Tất nhiên, nếu ta có thể gả cho biểu ca liền càng viên mãn hơn!]