Diệp Tịnh Nguyệt trợn mắt.
【Hai phụ tử này đúng là người thân, cái dáng ngốc nghếch giống nhau y đúc!】
Cố Kinh Thần ở một bên tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Diệp Tịnh Nguyệt!
【Năm xưa, khi còn trẻ, Đồ gia gia có một cuộc hôn nhân, chỉ là lúc ấy chiến loạn khắp nơi, ly tán mỗi người một ngả. Về sau khi ông quay lại nhà thì nhà cửa đã người đi nhà trống, người ta nói cả thôn đã bị quân địch tàn sát, không còn ai sống sót. Lão gia gia Đồ liền cho rằng thê tử của mình đã chết.】
【Hoàn toàn không ngờ đối phương không chỉ không chết, mà còn sinh cho ông một đứa nhi tử! Quan trọng hơn là đối phương chờ nhiều năm, chờ không được tin của Đồ gia gia, cũng tưởng ông đã chết! Hai người cứ thế mà tiếc nuối lỡ mất nhau!】
【Trong nguyên tác, không lâu sau khi Chu Úy chết, mẫu thân Chu Úy tìm đến hoàng thành, bị Đồ gia gia bắt gặp. Sau đó mới biết mình còn có một đứa nhi tử, chỉ là lúc ấy Chu Úy đã bị dưỡng tử của Đồ gia gia hãm hại chết rồi.】
【Dù sau đó Đồ gia gia báo thù thay Chu Úy, nhưng Chu Úy đã chết rồi, tất cả đều muộn cả.】
【Hiện tại vẫn còn cơ hội, ta phải giúp họ vén mở tầng sương mù này.】
Cố Kinh Thần thầm cổ vũ Diệp Tịnh Nguyệt.
Để Diệp Tịnh Nguyệt ra tay là tốt nhất, hắn dẫn người đến rồi thì không cần lo thêm nữa.
Diệp Tịnh Nguyệt chớp mắt, vô tội nhìn quanh.
“Chu đại ca, nút dây trên cổ huynh lạ quá, đang treo thứ gì vậy?”
Chu Úy sững một chút, đưa tay sờ sợi dây đen trên cổ mình.
“Ngươi nói cái này à? Đây là sợi dây mẫu thân ta đan cho, treo một miếng sắt. Mẫu thân ta nói đó là do phụ thân ta tự tay khắc, bảo ta mang theo bên mình làm bùa hộ mệnh.”
Diệp Tịnh Nguyệt tò mò nói: “Đeo miếng sắt? Ta lần đầu nghe đó, thật hiếu kỳ không biết miếng sắt trông thế nào, ta xem được không?”
“Được.”
Chu Úy là người giang hồ, tính tình phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.
Diệp Tịnh Nguyệt hứng thú, cho nàng xem một chút cũng không sao.
Hắn tháo dây và mặt dây xuống, đưa cho Diệp Tịnh Nguyệt.
Sợi dây là loại dây bện, đẹp nhưng không có gì đặc biệt.
“Phụt! Miếng sắt này thú vị thật, một mặt khắc chữ ‘Chu’ ta còn nhận ra, mặt kia giống như con thỏ?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Đũa trong tay Đồ lão tướng quân rơi xuống đất, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng. Dù từng trải bao gió bão, trong lòng ông đã có phỏng đoán nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Ông nói với Diệp Tịnh Nguyệt: “Có thể cho ta xem miếng sắt không?”
Diệp Tịnh Nguyệt cười rực rỡ.
“Đây, Đồ gia gia, cho người.”
【Thành công rồi! Miếng sắt này là do Đồ gia gia tự tay khắc! Người không thể không nhận ra được!】
Đúng như Diệp Tịnh Nguyệt nghĩ, miếng sắt do chính tay mình khắc, lão tướng quân sao lại không nhận ra?
Chu, là họ gốc của ông.
Về sau đánh thắng trận, bệ hạ muốn ban họ cho ông, vì thê tử chính của ông cầm tinh con thỏ, ông mới xin bệ hạ ban cho họ “Đồ”.
Một phần để tưởng nhớ thê tử, một phần mang ý tàn sát quân thù.
Đồ lão tướng quân run rẩy nhìn Chu Úy.
“Ngươi nói, đây là do phụ thân của ngươi tự tay khắc?”
Chu Úy gật đầu: “Đúng.”
“Mẫu thân ngươi tên gì?”
Chu Úy không hiểu vì sao lão tướng quân hỏi chuyện riêng tư như vậy, nhưng vẫn thật thà đáp.
“Chu Thị Giang Mai.”
“Chu Thị Giang Mai… Chu thị Giang Mai… Chu thị Giang Mai… ha ha ha… ha ha ha ha…”
Tay lão tướng quân run run, vừa cười vừa nghẹn, trong mắt toàn là nước mắt kích động!
Ông đột nhiên đứng bật dậy, bước đến trước Chu Úy, nắm chặt vai hắn.
“Ngươi tên gì?”
Chu Úy càng lúc càng không hiểu chuyện gì.
“Chu… Chu Úy.”
Lão tướng quân kích động, ôm chầm lấy Chu Úy, lực mạnh như muốn nghiền hắn thành bột!
Chu Úy chẳng hiểu đầu đuôi gì, chỉ có thể ngơ ngác để mặc ông ôm.
Một lúc lâu sau, lão tướng quân mới bình ổn được cảm xúc, buông hắn ra.
“Chu Úy! Tốt! Chu Úy, nghe kỹ đây! Ta là phụ thân ngươi! Mẫu thân ngươi Giang Mai là thê tử của ta! Miếng sắt này là ta tự khắc!”
Chu Úy: …
Chu Úy cảm giác đầu óc mình nổ tung trong một khắc.
Trong đầu chỉ còn một câu “Ta là phụ thân ngươi” không ngừng vang lên.
Một lúc sau hắn mới hoàn hồn, nhìn lão tướng quân đầy khó tin.
“Người… người là phụ thân ta?”
Lão tướng quân cười to!
“Đúng, ta là phụ thân ngươi! Ta tên thật là Chu Hổ! Người vùng Giang Xuyên, Thương Châu, Biện Hà! Mẹ ngươi tên Giang Mai, cầm tinh con thỏ!”
Chu Úy hoàn toàn chấn động!
Khớp rồi!
Thông tin khớp từng lời từng chữ!
Tất cả về phụ thân, mẫu thân hắn đã kể không biết bao nhiêu lần, hắn thuộc lòng như cháo chảy. Mỗi lần mẫu thân nói đều đầy hy vọng.
“Lỡ đâu ông ấy còn sống…”
Không ngờ cái “lỡ đâu” ấy lại thành thật!
“Phụ thân!”
Chu Úy tiêu hóa xong tin tức ấy, hắn cũng kích động!
Đồ lão tướng quân là phụ thân hắn, người hắn vẫn sùng bái lại chính là phụ thân ruột!
Ha ha ha ha!
Rất mừng!
May mắn quá!
“Ài! Ta có nhi tử rồi, ta có nhi tử rồi! Ha ha ha ha!”
Lão tướng quân cũng vui mừng khôn xiết.
Sau khi chiến công hiển hách, ông từng có nhiều cơ hội tái giá, nhưng vì tình sâu nghĩa nặng với thê tử, ông không thể tái hôn. Lại thêm năm tháng chinh chiến, ông không màng gia đình.
Bao năm qua vẫn sống cô độc.
Vậy mà nay, lại từ trên trời rơi xuống một đứa nhi tử!
Lão tướng quân không nhịn được hỏi tiếp: “Mẫu thân ngươi đâu? Bà ấy còn khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe. Nếu biết người chưa chết, chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm!”
Lão tướng quân đã nôn nóng muốn lập tức lên đường.
“Chúng ta lập tức đi đón nương của con vào hoàng thành!”
Nghe đến đây, Cố Kinh Thần không thể không lên tiếng ngăn lại.
“Lão tướng quân, Chu Úy vẫn còn phải tham gia thi bắn cung, đợi thi xong rồi đi đón người cũng không muộn.”
Chu Úy gãi đầu ngượng ngùng.
“Con… con vẫn phải thi bắn cung mà! Phụ thân! Con nhất định sẽ lấy hạng nhất đem về cho phụ thân!”
Tuy không thể lập tức đi đón thê tử khiến ông có chút tiếc nuối, nhưng có thể nhìn thấy nhi tử tham gia thi bắn cung cũng là một sự mong chờ.
Thôi thì, đợi thi bắn cung kết thúc đã!
Đến lúc ấy lại dẫn nhi tử cùng về đón thê tử trở về.
Lão tướng quân thật sự cao hứng lắm, ông nâng chén rượu lên, nói với Cố Kinh Thần: “Tiểu Cố à! Nhờ có ngươi mà ta mới có thể đoàn tụ với nhi tử! Tính là lão già này nợ ngươi một nhân tình, sau này có chuyện gì cứ việc nói với lão!”
Sau đó ông lại nhìn sang Diệp Tịnh Nguyệt, nụ cười càng hào sảng hơn.
“Tiểu nha đầu mắt nhìn thật tốt! Chỉ liếc một cái liền nhận ra quan hệ phụ tử của chúng ta! Tiểu nha đầu có muốn học bắn cung không, gia gia dạy cho!”
Câu này mà để người khác nghe được chắc chắn sẽ kinh ngạc đến ngây người!
Từ trước đến nay, lão tướng quân thu đồ đệ dạy bắn cung, chưa từng bao gồm nữ tử.
Ấy vậy mà giờ phút này, ông lại chủ động mở miệng muốn dạy Diệp Tịnh Nguyệt bắn cung.
Đây là vinh hạnh lớn biết bao!