Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 41: Thân thế của Chu Úy

Trước Sau

break

Khi đến được Thanh Vân thành thì đã là quá xế chiều, Cố Kinh Thần nói với nàng: “Biểu muội, muội cứ đi nghỉ trước, ta đi xử lý chút chuyện.”

Cố Kinh Thần quả thật có nhiệm vụ trên người.

Bên phía cuộc thi xạ nghệ hắn phải đến kiểm tra một lượt, xác định cuộc thi sau ngày mai có thể diễn ra bình thường.

Cũng là để đảm bảo an toàn cho Chu Úy.

Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Biểu ca, huynh phải hứa với muội, tối nay về ăn cơm với muội.”

【Tới lúc đó cần khéo léo kéo biểu ca dẫn ta đi tìm về thân thế của Chu Úy, để thân thế của hắn được phơi bày ra ngoài.】

“Được.”

Thân thế ư?

Chu Úy có thân thế gì chứ?

Diệp Tịnh Nguyệt dường như đã mệt, nói xong câu ấy liền vào phòng nghỉ ngơi.

Khiến lòng Cố Kinh Thần cứ thấp thỏm không yên.

Hắn nhìn cánh cửa phòng đóng kín, bỗng nhiên lại thấy muốn cười.

Hình như gần đây hắn đều bị Diệp Tịnh Nguyệt dắt mũi mà đi! (dắt như bò đấy)

Cảm giác này đúng là mới lạ.

Hơn nữa, cảm giác lại chẳng tệ chút nào.

Vốn dĩ dự tính ban đầu của hắn là càng ít tiếp xúc công khai với Diệp Tịnh Nguyệt càng tốt, tới tối sẽ phái người đến nói hắn đang bận, không về được.

Giờ thì hắn nghĩ, cho dù ngoài trời có đổ dao xuống, hắn cũng phải quay về!

Diệp Tịnh Nguyệt suốt đường đều vất vả, quả thật mệt rồi, nằm lên chiếc giường mềm mại liền ngủ một giấc ngon lành.

Đến khi nàng tỉnh dậy, trời đã tối hẳn.

Là tiếng gõ cửa khiến nàng tỉnh giấc.

Giọng nói ôn hòa của Cố Kinh Thần vang lên ngoài cửa.

“Biểu muội, muội tỉnh chưa?”

Diệp Tịnh Nguyệt bật dậy ngay.

“Tỉnh rồi! Biểu ca đợi muội một chút, muội ra ngay!”

Nàng chỉ mất ba phút để chỉnh trang lại bản thân, sau đó mở cửa, tặng cho Cố Kinh Thần một nụ cười rạng rỡ.

“Biểu ca, muội đói rồi, huynh dẫn muội đi ăn đi.”

Cố Kinh Thần mỉm cười dịu dàng.

“Được.”

Cố Kinh Thần dẫn Diệp Tịnh Nguyệt đến khách điếm của dịch trạm. Vì thân phận của hắn ở đây không nhỏ, nơi hắn ăn là một gian phòng riêng.

Vốn dĩ yên tĩnh.

Trong phòng còn có một người nữa, Chu Úy.

Chu Úy thấy Diệp Tịnh Nguyệt liền chắp tay hành lễ.

“Diệp tiểu thư.”

Mắt Diệp Tịnh Nguyệt sáng lên.

“Chu đại ca, huynh cũng ở đây à.”

【Ha ha! Nhân vật chính Chu Úy cũng có mặt ở đây! Vậy thì dễ rồi! Chỉ là, ta nên làm sao để tình cờ gặp được Đồ lão tướng quân đây?】

【Chu Úy chính là trong cuộc thi xạ nghệ bị dưỡng tử của Đồ lão tướng quân phát hiện mảnh sắt trên người, biết được hắn là nhi tử ruột thất lạc bên ngoài của Đồ lão tướng quân, nên mới bị mai phục, vạn tiễn xuyên tâm (Thật ra một tiễn xuyên tâm) mà chết!】

【Ta phải trước khi cuộc thi bắt đầu, trước khi đứa dưỡng tử độc ác kia phát hiện thân phận của Chu Úy, tự mình khiến thân phận đó lộ ra.】

【Đến lúc đó Chu Úy trở thành nhi tử của Đồ lão tướng quân, thân phận hắn cũng xứng với Lâm Thi Thi rồi, biết đâu hai người còn thành một đôi! Biểu ca ta cũng không phải biến thành nam nhân từng có một đời thê tử nữa!】

Nam nhân từng có một đời thê tử…

Đây là lần đầu tiên Cố Kinh Thần nghe thấy cách gọi này.

Nhưng mà nếu Chu Úy thật sự là nhi tử ruột của Đồ lão tướng quân, thân phận quả thật có thể sánh với Lâm Thi Thi.

Đến lúc ấy sắp đặt một phen, Lâm Thi Thi thật sự không cần phải lấy hắn để tự hủy thanh danh nữa.

Cố Kinh Thần nở nụ cười.

Hắn nói với Diệp Tịnh Nguyệt và Chu Úy: “Hai người cứ gọi món trước, ta đi tìm một người.”

Diệp Tịnh Nguyệt nghe vậy liền ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt thì đảo quanh bốn phía.

Đồ lão tướng quân có một tay bắn cung xuất thần nhập hóa, vinh quang lớn nhất từng là bắn một mũi tên từ ngàn dặm lấy đầu kẻ địch.

Ông có thể bịt mắt trăm bước xuyên dương, là thiên tài trong giới xạ nghệ, kỹ thuật bắn tên cao siêu không ai địch nổi.

Ông cũng là người thầy khai môn dạy bắn cung cho đương kim bệ hạ.

Nay tuổi đã quá sáu mươi, nhưng vẫn tinh thần khỏe mạnh.

Mỗi lần diễn ra đại hội xạ nghệ ông đều có mặt, để tuyển chọn mầm non hợp ý mình.

Chỉ tiếc đã hai mươi năm nay ông không thu đồ đệ nữa.

Diệp Tịnh Nguyệt chắc chắn ông cũng đến dịch trạm này, chỉ là không biết đang ở đâu, cũng chẳng biết tìm thế nào!

Đang lúc nàng nhíu mày khổ não, giọng nói ôn hòa của Cố Kinh Thần vang lên từ cửa.

“Đồ lão tướng quân, mời vào.”

Diệp Tịnh Nguyệt nghe thấy bốn chữ “Đồ lão tướng quân”, thân thể liền chấn động!

Không phải đúng vị nàng đang nghĩ đó chứ?

Nàng ngẩng đầu, liền thấy từ cửa phòng bước vào một lão nhân tinh thần phấn chấn, râu tóc hoa râm, thân hình mạnh mẽ, khí độ phóng khoáng.

“Tiểu Cố à! Nếu cái mầm non này không được như lời ngươi nói, lão phu sẽ tìm ngươi tính sổ đấy.”

Cố Kinh Thần mỉm cười ôn hòa.

“Được.”

Lão tướng quân bước vào, thấy trong phòng có một nam một nữ. Nam thì ông hiểu được sao lại ở đây, còn nữ thì…

Cố Kinh Thần mỉm cười giải thích.

“Đây là nhi nữ của cô mẫu ta, biểu muội ta, mong lão tướng quân đừng để ý.”

Diệp Tịnh Nguyệt tặng ông một nụ cười thật tươi.

“Chào Đồ gia gia.”

Lão tướng quân vốn không quá để tâm một hai người thêm vào, hơn nữa Diệp Tịnh Nguyệt lại xinh xắn, ánh mắt trong sạch, thấy ông liền cười tươi, chẳng hề sợ hãi, một cái nhìn là biết ngay tính tình thuần lương.

“Ha ha, tiểu oa nhi xinh đẹp lắm, lại đây, đừng câu nệ, ngồi đi!”

So với sự thẳng thắn của Diệp Tịnh Nguyệt, bên kia Chu Úy liền có phần không biết đặt tay chân vào đâu.

Ánh mắt vừa chạm đến Đồ lão tướng quân, toàn thân hắn đã căng cứng vì căng thẳng.

Chu Úy vốn có thiên phú xạ nghệ, kỹ nghệ của hắn khiến ngay cả Cố Kinh Thần cũng khen không dứt lời.

Từ khi bắt đầu học bắn cung, hắn đã nghe vô số truyền thuyết về Đồ lão tướng quân, lòng ngưỡng mộ vô cùng. Trong mắt hắn, Đồ lão tướng quân chính là thần!

Ban đầu hắn với Cố Kinh Thần đã nói rõ, đợi đến khi hắn đạt hạng nhất cuộc thi xạ nghệ, Cố Kinh Thần sẽ dẫn hắn bái kiến Đồ lão tướng quân!

Giờ cuộc thi còn chưa bắt đầu!

Cố Kinh Thần đã đưa người tới rồi!

Gian lận!

Hắn chưa hề chuẩn bị tâm lý!

Đồ lão tướng quân cả đời nhìn người vô số, chỉ cần liếc qua người có thiên phú xạ nghệ là biết hợp hay không. Ông vừa nhìn đã rất hài lòng Chu Úy. Dù là thân hình, khí chất, hay ánh mắt kia, đều là mầm non tuyệt hảo.

Ông cao giọng nói: “Một nam tử đội trời đạp đất còn không thoải mái bằng một tiểu nha đầu, đừng câu nệ, ngồi xuống đi!”

“Vâng!”

Chu Úy căng thẳng đến mức tay chân rối loạn!

Ai gặp được thần tượng, gặp được người mình tôn sùng nhất, đều không kiềm được mà căng thẳng đến nói chẳng ra lời.

Hắn ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp như học trò nghe giảng.

Diệp Tịnh Nguyệt nhìn Đồ lão tướng quân, rồi nhìn Chu Úy, giả vờ ngây thơ mở miệng.

“Woa! Đồ gia gia với Chu đại ca thật có duyên ghê, dung mạo lại có năm phần giống nhau, hai người chẳng lẽ là phụ tử thất lạc sao?”

Ánh mắt Đồ lão tướng quân dừng trên người Chu Úy, nhìn kỹ một hồi, rồi bật cười.

“Ha, không nhắc đến thì đúng là có hơi giống thật! Tiểu tử, xem ra đây đúng là duyên phận rồi! Nhưng muốn ta thu làm đồ đệ, phải đoạt hạng nhất cuộc thi xạ nghệ lần này, ngươi làm được không?”

Mắt Chu Úy sáng rực! Cả người kích động run rẩy!

“Làm được! Nhất định ta sẽ lấy được hạng nhất! Sau đó bái lão tướng quân làm thầy! Xin hãy tin ta! Ta nhất định làm được!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc