Diệp Tịnh Nguyệt đương nhiên là đồng ý rồi!
Dù sao thì có thêm một bằng hữu là thêm một con đường!
【Ta vì ngài và nhi tử của ngài có thể nhận nhau mà tốn không ít công phu, ta cũng xem như đã cứu nhi tử của ngài, để ngài tuổi già không cô quạnh. Để ngài nợ ta một nhân tình, đây là cái ta xứng đáng có được! Hừ!】
Cố Kinh Thần nghe được tiếng lòng của nàng thì khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Hắn phát hiện con người Diệp Tịnh Nguyệt rất chân thành, thế giới nội tâm chẳng hề giả dối, nghĩ gì nói nấy.
Quả thật làm hắn mở rộng tầm mắt.
【Giờ Chu Úy đã nhận lão tướng quân, hắn là độc tử (con trai duy nhất) của lão tướng quân, lại có thuật bắn trăm phát trăm trúng, tiền đồ vô lượng! Cùng Lâm Thi Thi đúng là một cặp, tiếp theo ta phải nghĩ cách khiến hôn ước giữa Lâm Thi Thi và biểu ca bị hủy bỏ!】
【Hơn nữa biểu ca nhà ta là thể chất tai họa, ai đính hôn với hắn đều xui xẻo lớn! Không thể để Lâm Thi Thi xinh đẹp dịu dàng gặp nguy hiểm được, loại nguy hiểm lớn này đương nhiên phải để ta chịu! Hahaha! Biểu ca là của ta! Của ta!】
Khóe miệng Cố Kinh Thần giật giật.
Thật ra hắn cũng nghĩ rằng Chu Úy đã nhận Đồ lão tướng quân, thân phận của Chu Úy giờ đủ xứng với Lâm Thi Thi, vậy cũng không cần khiến Lâm Thi Thi vì gả cho hắn mà tổn hại danh tiết nữa.
Giữa hắn và Lâm Thi Thi phải nhanh chóng hủy hôn.
Nhưng giờ hắn lại cảm thấy hôn ước này nên hủy trễ một chút.
Ít nhất phải đợi Diệp Tịnh Nguyệt hết cái ý nghĩ không nên có đối với hắn.
Nếu không hủy hôn rồi hắn thành người độc thân, mà đối mặt với con sói mang tên Diệp Tịnh Nguyệt này, hắn cảm thấy mình không chống lại nổi.
Tiếp đó bốn người ăn rất vui vẻ, nhất là Đồ lão tướng quân, tìm được nhi tử ruột nên niềm vui và sự phóng khoáng ấy không nén nổi, uống rượu ăn thịt không ngừng, cả quá trình nếp nhăn trên mặt không hạ xuống nổi.
Mãi đến tận khuya.
Đồ lão tướng quân đã uống quá chén, gục trên bàn ngủ khò khò, tiếng ngáy rung trời.
Tất nhiên Chu Úy cũng vậy.
Hai phụ tử đều vì vui mà uống tới xỉn ngất, một chén nối một chén, hắn đã ngã xuống từ sớm, Đồ lão tướng quân còn uống hơn hắn.
Sau đó, cửa phòng riêng bị gõ.
Cố Kinh Thần: “Vào đi.”
Cửa bao phòng được đẩy ra, bước vào là một thanh niên mặc giáp trụ, chính khí lẫm liệt, bước đi mạnh mẽ, giữa mày toát lên vẻ chính trực.
“Thế tử, ta đến đón nghĩa phụ.”
Đồ lão tướng quân đang ngủ say thế kia, quả thật không thể tự về.
Cố Kinh Thần mỉm cười: “Quách giáo úy, mời!”
Quách Văn Hùng hành lễ với Cố Kinh Thần, rồi đến trước Đồ lão tướng quân, dễ dàng đỡ ông dậy, đỡ ông đi.
Diệp Tịnh Nguyệt nhìn bóng lưng Quách Văn Hùng rời đi liền trầm ngâm.
【Đây chính là nghĩa tử của lão tướng quân, Quách Văn Hùng. Trông thì chính trực vậy, kết quả lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, chính hắn hại chết Chu Úy.】
Diệp Tịnh Nguyệt hồn nhiên hỏi Cố Kinh Thần: “Biểu ca, hắn là ai vậy?”
Mắt Cố Kinh Thần sâu thẳm.
“Nghĩa tử của Đồ lão tướng quân, Quách Văn Hùng. Thuật bắn cung của hắn cũng rất lợi hại, lần này cũng tham gia cuộc thi xạ nghệ.”
“Vậy hắn với Chu đại ca ai lợi hại hơn?”
【Đương nhiên Chu Úy lợi hại hơn, trước khi Chu Úy xuất hiện thì hắn là lựa chọn duy nhất cho chức quán quân. Ai ngờ giữa đường nhảy ra thiên tài Chu Úy, quan trọng là hắn còn nhìn thấy miếng sắt trước ngực Chu Úy, thứ ấy hắn đã nghe lão tướng quân kể vô số lần. Hắn lập tức đoán ra Chu Úy chính là nhi tử ruột của lão tướng quân!】
【Hắn sợ Chu Úy nhận phụ thân, nguồn tài nguyên hắn được hưởng ở lão tướng quân sẽ không còn, nên mới hạ sát tâm với Chu Úy! Quá độc ác!】
【Giờ lão tướng quân tuy đã nhận Chu Úy, nhưng Quách Văn Hùng vẫn rất nguy hiểm, ta phải nhắc biểu ca.】
Cố Kinh Thần nheo mắt, suy tư.
“Theo phán đoán của ta, Chu Úy cao hơn một bậc.”
Diệp Tịnh Nguyệt lắc đầu, thở dài.
“Như vậy không tốt.”
Cố Kinh Thần thuận lời nàng hỏi tiếp.
“Sao lại không tốt?”
Diệp Tịnh Nguyệt thở dài.
“Biểu ca chắc biết rồi, ngày ta được nương thân đón về hầu phủ, còn chưa bước vào cửa, Diệp Thanh Thanh đã treo cổ tự vẫn. Nàng ta làm vậy để thu hút sự chú ý và quan tâm của nương, dù sao nàng ta là thiên kim giả, còn ta là thật, khiến nàng ta sinh ra cảm giác nguy cơ.”
Cố Kinh Thần cảm thấy nàng nói rất có lý.
“Muội là nhi nữ ruột của cô mẫu, cô mẫu đối với muội, đương nhiên không giống người khác.”
Diệp Tịnh Nguyệt quyết định vu khống Diệp Thanh Thanh một phen dù không có chứng cứ.
“Biểu ca, huynh có biết không? Ta bị phụ thân gả cho Trịnh gia, thật ra chính là chủ ý của Diệp Thanh Thanh. Nàng ta cảm thấy nếu gả ta đi thì nàng ta có thể đứng vững ở hầu phủ. Nàng ta còn sợ ta được gả tốt, nên mới chọn Trịnh gia.”
【Chuyện này không có chứng cứ, nhưng chắc chắn là chủ ý của Diệp Thanh Thanh! Tên phụ thân tồi kia không dám đổ phân lên đầu nương đang hắc hóa đâu! Chỉ có Diệp Thanh Thanh, cái kẻ thích đục nước thả câu này mới nghĩ ra được kế độc như vậy.】
Cố Kinh Thần giả vờ kinh ngạc.
“Nàng ta độc ác đến vậy?”
Diệp Tịnh Nguyệt ủy khuất mà nghiêm túc gật đầu.
“Nàng ta đối với ta là muốn truy cùng diệt tận! Quá đáng lắm! Cho nên là biểu ca à, ta rất lo cho Chu đại ca, tình huống của hắn thật ra giống ta lắm.”
Ngón tay thon dài của Cố Kinh Thần gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt thâm sâu rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt, ánh sáng trong phòng tối mờ, ánh mắt hắn sắc như sói, khiến nàng nhìn mà chột dạ.
【Biểu ca sao lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy? Chẳng lẽ hắn cảm thấy ta là người ăn nói linh tinh, nhiều chuyện sao?】
【Aaaa! Chu Úy, nếu biểu ca vì chuyện này mà có ấn tượng xấu với ta thì ngươi chính là thủ phạm! Về sau ta sẽ nói xấu ngươi với Lâm Thi Thi! Để con đường cưới thê tử của ngươi thêm chông gai!】
【Hu hu! Ta chỉ muốn giữ hình tượng thiếu nữ ngoan ngoãn đáng yêu hiền thục xinh đẹp trong lòng biểu ca thôi mà, sao lại khó thế này!】
Cố Kinh Thần nhịn không được bật cười.
Tiếng lòng của nàng vừa ủy khuất vừa buồn bực, mà còn là cái kiểu buồn đến mức sâu sắc, đặc biệt rõ ràng.
So với cái dáng vẻ “ngoan ngoãn đáng yêu hiền thục xinh đẹp” nàng muốn thể hiện thật chẳng dính chút nào.
Cố Kinh Thần dáng vẻ tuấn mỹ, cười lên như gió xuân, Diệp Tịnh Nguyệt bất giác nhìn ngẩn người, hóa thành mê muội.
【Oa! Biểu ca thật đẹp, thật soái, sao lại có nam nhân đẹp như thế này, làm ta ngất lịm mất thôi! Aaaa! Muốn gả muốn gả muốn gả!】
Cố Kinh Thần quyết định không trêu nàng nữa.
“Ta thấy muội nói rất có lý, phòng nhân chi tâm bất khả vô (Làm người phải có sự cảnh giác). Hơn nữa, trước kia ta từng cùng hắn làm việc, đây là người tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cũng rất đen tối. Ta sẽ để Chu Úy đề phòng hắn nhiều hơn.”
Cố Kinh Thần không hề nói dối.
Quách Văn Hùng bắn cung rất giỏi, trước kia có một vụ án cần người giỏi cung tiễn, người đến chính là Quách Văn Hùng.
Khi ấy vì sự lỗ mãng và nóng vội cầu công, lại thêm thói quen chủ nghĩa cá nhân mạnh, khiến việc bắt giữ lần đó suýt thất bại.
Nghĩa tử của lão tướng quân là hắn, Chu Úy là nhi tử ruột của lão tướng quân, hắn dù sao cũng sẽ nhắc Chu Úy phải đề phòng Quách Văn Hùng.
Cố Kinh Thần đứng dậy.
“Trễ rồi, ta đưa muội về trước.”
Sau đó hắn sẽ quay lại đón Chu Úy.
Để Chu Úy ở đây hóng gió chút, dù sao chuyện tiếp theo chờ hắn cũng không phải chuyện tốt gì.
Phải để hắn tỉnh táo đã.