Trên mặt Diệp Bá Giản hiện lên một tia khó xử, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn phải gật đầu.
“Thứ ba, ngươi phải trước mặt bệ hạ thề, hứa rằng tước vị Hầu phủ sẽ để lại cho Minh Kiêu.”
Khuôn mặt Diệp Bá Giản cứng đờ.
Hắn vậy mà quên mất lời đã đáp ứng.
Cố Dung lạnh lùng cười trong lòng.
Quả nhiên!
Hắn là muốn để lại cho Cố Ánh Tuyết và nhi tử của ả, nên mới chần chừ phải không?
Bao nhiêu năm chân tình đúng là cho chó ăn!
Cố Dung nửa cười nửa không nhìn hắn: “Hầu gia do dự gì? Sao vậy, tước vị của ngươi còn muốn để lại cho người khác ư? Ngươi có người bên ngoài rồi?”
“Tuyệt đối không có!” Diệp Bá Giản lớn tiếng phản bác, rồi tủi thân nói: “Ta chỉ cảm thấy phu nhân không còn tình cảm với ta nữa, giờ còn muốn ta nhường tước vị đi, sau này nàng còn muốn sống cùng ta nữa hay không?”
Cố Dung suýt chút nữa bật cười.
Trước đây bà sao không phát hiện Diệp Bá Giản lại biết giả bộ, biết diễn đến như vậy?
Với cái diễn xuất này, bảo sao bà bị lừa hơn hai mươi năm!
Cố Dung cười lạnh một tiếng: “Hầu gia hình như đang chó cắn ngược người rồi! Bao năm qua, ta đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi rõ. Ta ở Hầu phủ thế nào, ngươi cũng rõ. Ta vốn muốn làm hiền thê thảm mẫu, nhưng hầu gia ngươi ép ta! Trước là mặc kệ lời cầu xin của Dao nhi, sau lại đem nguyệt nhi gả cho tên phế vật Trịnh Thiếu Lăng. Hầu gia, ngươi còn chuyện gì làm không được nữa?”
Chẳng phải là diễn sao?
Tưởng bà không biết diễn chắc?
Cố Dung đau lòng nói: “Hầu gia à, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây, bảo ta làm sao không phản kháng? Ta mà hiền lành thêm nữa, nhi tử nhi nữ ta chẳng phải đều bị hủy trong tay ngươi sao? Hầu gia ngươi tuổi đã cao, đầu óc cũng không còn tốt, nên lui thì cứ lui đi!”
Không biết điều như vậy, còn làm hầu gia cái gì!
Làm phế vật thì hợp hơn!
Mặt Diệp Bá Giản đỏ bừng, hoàn toàn không biết phản bác làm sao.
Quả thật sự thay đổi của Cố Dung là từ lúc biết nhi nữ ruột bị tráo, rồi bên Diệp Vân Dao lại xảy ra chuyện.
Sau đó…
Giờ phút này Diệp Bá Giản thật muốn tự vả mình.
Bao năm qua Cố Dung dịu dàng cẩn trọng trước mặt hắn khiến hắn kiêu căng tự đại, nghĩ rằng dù hắn có làm quá mức cỡ nào Cố Dung cũng sẽ bao dung, sẽ hiểu cho hắn.
Hắn chưa từng nghĩ bà sẽ phản kháng, sẽ phản bác hắn.
Sớm biết lúc chuyện của Diệp Vân Dao xảy ra hắn nên chủ động hạ mình xin lỗi, nhẹ giọng an ủi bà.
Cũng không nên lúc bà đang không ổn lại còn sốt sắng đi hãm hại Diệp Minh Triệt.
Hết chuyện này đến chuyện khác, hoàn toàn khiến Cố Dung hắc hóa.
Diệp Bá Giản vội vàng thề trước mặt Tiêu Từ!
“Xin bệ hạ làm chứng, tước vị Thừa Ân Hầu sẽ để lại cho trưởng tử của thần, Diệp Minh Kiêu.”
Tiêu Từ vung tay: “Chuẩn.”
Sau đó ánh mắt hắn rơi lên người Cố Dung, mang theo vẻ ôn hòa.
“Còn muốn mạng hắn không?”
Khóe môi Cố Dung giật nhẹ, đối với sự ‘tỏ ý tốt’ của Tiêu Từ, bà cũng chỉ đành nhận.
“Bệ hạ, đây là việc nhà của chúng thần, tự bọn thần giải quyết là được.”
Tiêu Từ gật đầu.
Rồi nói: “Được, giờ việc nhà của nàng đã xử lý xong, đến lượt trẫm xử lý việc trong phận sự của trẫm.”
Ánh mắt hắn bình thản rơi trên người Trịnh Thượng Thư và Lưu Thanh Liên.
“Trịnh thượng thư, nhi tử ngươi bị phế rồi, khắp thành ai cũng biết, ngươi còn muốn cưới vợ cho nó. Ngươi nói cho trẫm biết, ngươi nghĩ cái gì?”
Trịnh thượng thư toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Dù giọng Tiêu Từ rất ôn hòa, không có chút tức giận nào, thậm chí mềm mỏng, ông ta vẫn sợ đến mức không kiềm chế được!
Bởi vì vị bệ hạ này của bọn họ, là Phật diện phong tâm! (Ý nói bề ngoài nhìn hiền hòa, nhưng đằng sau là điên thôi rồi nhé!)
Nói thảm nhất vẫn là hai năm sau khi hắn thắng trận trở về rồi biết tin tiên hoàng hậu qua đời. Suốt hai năm, Hoàng thành tinh phong huyết vũ, xác chất thành núi, ai dính chút quan hệ với tiên hoàng hậu, không chết thì cũng điên.
Hai năm đó đến giờ vẫn là ác mộng của Đại Kiến Quốc, thời kỳ đen tối nhất!
Hơn hai năm trôi qua, bệ hạ bỗng thay đổi tính tình, trở nên ôn hòa.
Mọi người tưởng đã qua cơn hoạn nạn.
Nhưng chờ bọn họ lại là một vị hoàng đế càng đáng sợ hơn.
Hắn trở nên khiêm nhường, ôn hòa, lời nói khiến người nghe còn thấy ôn nhu.
Nhưng tay hắn vung lên, đầu người rơi xuống.
Người ta thậm chí còn không biết mình chết thế nào cơ!
Đang yên đang lành, đột nhiên bị ban chết!
Sau đó tính khí bệ hạ vui buồn thất thường, động một chút là giết người liền truyền ra ngoài.
Đây cũng là sự thật.
Trịnh thượng thư vội vàng dập đầu nhận tội: “Bệ hạ, xin người tha cho thần lần này, thần hồ đồ! Thần thương nhi tử quá, sợ nó cô đơn, nên mới muốn tìm cho nó một người bầu bạn, mới làm ra chuyện hồ đồ này. Thần biết sai rồi, xin bệ hạ khai ân.”
Trịnh thượng thư và Lưu Thanh Liên dập đầu liên tiếp, trán đều dập đến rách.
Tiêu Từ hờ hững nói.
“Đã biết đầu óc không tốt, hồ đồ rồi, thì lui đi.”
Trịnh thượng thư tưởng Tiêu Từ nói từ hôn, vội vàng dập đầu nhận.
“Từ hôn! Thần về sẽ lập tức từ hôn!”
Tiêu Từ khẽ cười.
“Trẫm nói rời khỏi Hoàng thành. Ngươi nên cảm thấy may mắn, hôm nay là ngày đặc biệt, trẫm không muốn giết người. Nếu không, mười cái đầu cũng không đủ rơi. Bên Phong Thành đang thiếu một Thái thú, ngươi mang cả nhà dọn sang đó đi.”
“Thần… thần tuân chỉ!”
Trịnh thượng thư run rẩy.
Hôm nay là sinh thần của tiên hoàng hậu.
Ông ta không biết nên mừng hay nên khóc.
Thực ra khi đến đây ông ta đã nghĩ mình khó thoát khỏi cái chết.
Giờ tuy tránh được một kiếp, nhưng bị đuổi đến Phong Thành…
Phong Thành vật tư nghèo nàn, khí hậu xấu, đến đó rồi gần như khó trở về.
Bệ hạ tha cho họ một mạng.
Nhưng cắt luôn đường về Hoàng thành của họ.
Song còn có thứ vừa giết người giết tâm hơn!
“Ngươi đã thương nhi tử như vậy, sợ nó cô đơn. Thế này đi, dù sao nhi tử ngươi cũng bị phế rồi, trẫm trong cung vừa hay thiếu thái giám, để nó vào cung hầu hạ đi.”
Vợ chồng Trịnh thượng thư dám nói không ư?
Không dám!
Cho dù không muốn vẫn phải chịu!
Trịnh thượng thư ngoan ngoãn dập đầu.
“Tạ bệ hạ hậu ái.”
Một phen này, thất bại hoàn toàn.
Tiêu Từ phất tay, bảo Tào công công dẫn vợ chồng Trịnh thượng thư xuống, và ra lệnh bọn họ trong ba ngày phải dọn cả nhà rời Hoàng thành.
Khi vợ chồng họ bị kéo đi, ánh mắt Tiêu Từ lại rơi trên người Diệp Bá Giản, khẽ cười.
“Thừa Ân Hầu, ngươi biết vì sao gọi là Thừa Ân Hầu không?”
Thật ra tước vị Diệp Bá Giản kế thừa là “Dũng Nghị Hầu”, nhưng đến đời hắn, Tiêu Từ đổi danh hiệu cho hắn.
Đổi từ Dũng Nghị Hầu thành Thừa Ân Hầu.
Diệp Bá Giản mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.
“Thần… thần biết.”
Tiêu Từ hừ lạnh.
“Năm đó sơ suất của trẫm để ngươi nhặt được tiện nghi. Việc nàng gả cho ngươi cũng là Cố Dung tự mình chọn, nên trẫm mới bỏ qua cho ngươi. Vốn trẫm định chỉ cần cả đời này ngươi đối xử tốt với Cố Dung, có vài chuyện trẫm sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng, Thừa Ân Hầu, giờ ngươi đang làm cái gì?”
Dũng Nghị Hầu, người có dũng có mưu, đại trượng phu.
Còn Diệp Bá Giản chẳng qua là một kẻ nhờ được Cố Dung giúp đỡ, lại nhờ người khác bỏ tước vị nên mới leo đến được vị trí hôm nay.
Kết quả Diệp Bá Giản lại là kẻ không biết ơn.