Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 34: Vị đế vương ôn hòa nhưng điên loạn

Trước Sau

break

Diệp Bá Giản hận không thể quỳ xuống cầu xin Cố Dung tha thứ.

Khi tính mạng mình gặp nguy, hắn không dám có nửa phần lơ là.

Chuyện hôn sự với nhà họ Trịnh, hắn có chết cũng không dám đồng ý nữa!

Những năm qua, Cố Dung trước mặt hắn dịu dàng nhu thuận, đến mức hắn gần như quên mất bà là đích nữ phủ Trấn Quốc Công, năm xưa phong hoa tuyệt đại, oai phong hiên dật!

Bà đã tàn nhẫn thì cũng thật sự rất tàn nhẫn!

Cố Dung lười để ý đến Diệp Bá Giản, cố ý tăng tốc bước chân, đi theo sát Tào công công.

Diệp Bá Giản cũng muốn nhanh hơn, nhưng trên người hắn đầy thương tích.

Mà mỗi lần hắn cố gắng đuổi theo, Cố Dung lại cố tình đi nhanh hơn, kéo giãn khoảng cách.

Hắn hoàn toàn không thể đuổi kịp!

Hắn sao mà còn không hiểu chứ?

Giờ hối hận đến ruột gan đều xanh lét rồi!

Có lẽ vì nỗi sợ cái chết trước mắt, hắn quên luôn nỗi đau trên người, chỉ nghĩ làm sao giữ được mạng.

Rất nhanh đã đến Ngự Thư Phòng.

Tào công công cất cao giọng: “Thừa Ân Hầu phủ, hầu gia phu nhân đến.”

Trong Ngự Thư Phòng truyền ra một giọng nam ôn hòa, trầm thấp.

“Vào đi.”

Giọng điệu nghe qua còn mang vài phần dịu dàng.

Nhưng ai quen giọng này đều biết, đó chỉ là bề ngoài…

Diệp Bá Giản run rẩy bước theo Cố Dung vào trong, vừa bước vào đã thấy cảnh khiến đầu óc hắn bùng nổ.

Trịnh thượng thư và phu nhân là Lưu Thanh Liên cũng đang quỳ, run lẩy bẩy.

Cố Dung và Diệp Bá Giản cùng quỳ xuống.

“Tham kiến Hoàng thượng.”

Hai người đều cúi đầu thật thấp, không dám nhìn long nhan.

Giọng nói ôn hòa, trầm thấp từ trên cao truyền xuống: “Phu nhân miễn lễ, ban tọa.”

Cố Dung đứng dậy, ngồi xuống ghế. Bà ngẩng đầu, nhìn người nam nhân đang đứng phía trên,  đương kim bệ hạ Đại Kiến Quốc, Tiêu Từ.

Trong tay hắn cầm một cây bút lông sói, dáng người thẳng tắp, ung dung viết gì đó trên tờ tuyên.

Khoác trên mình bộ bạch y, tóc được cố định bằng kim quan lưu kim, đường nét gương mặt khi cúi xuống vô cùng hoàn mỹ, cả người toát lên khí chất ôn nhã, quý khí trầm ổn.

Nhìn vào, hắn giống như một vị hoàng đế ôn hòa, thân thiện, dễ nói chuyện.

Hắn vẫn y như công tử thế gia hai mươi năm trước, phong độ xuất trần, tao nhã bất phàm.

Nhưng những năm qua, ai trong Đại Kiến Quốc mà không biết ẩn giấu dưới vẻ ôn hòa của Tiêu Từ là một linh hồn tàn bạo, điên cuồng và cố chấp.

Tiêu Từ không ngừng bút, giọng nhẹ nhàng.

“Hầu gia có biết mình phạm lỗi gì không?”

Diệp Bá Giản toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay chân run bần bật.

“Thần… thần không biết…”

“Vậy thì cứ quỳ mà suy nghĩ, quỳ đến khi nào biết thì thôi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên, bình thản, ôn hòa, nhưng lạnh đến mức khiến người ta như bị đóng băng sống.

Diệp Bá Giản vùi đầu xuống đất, toàn thân run rẩy, không dám hé răng nửa câu.

Tiêu Từ buông bút, ngắm dòng chữ trên giấy tuyên, nét mặt trở nên dịu lại.

Tờ giấy tuyên đầy chữ “Nhan”, ai đó nhìn qua là biết đó là tên của tiên hoàng hậu.

Cố Dung không nhìn thấy nhưng bà đoán được hắn viết gì.

Bà không thân với Tiêu Từ, nhưng lại thân với tiên hoàng hậu. Tiên hoàng hậu Hạ Mộc Nhan là biểu tỷ của bà, khi còn sống từng thầm yêu Tiêu Từ, những tâm sự thiếu nữ đều từng kể cho bà nghe.

Vì vậy bà biết vài thói quen kỳ lạ của Tiêu Từ.

Khi suy nghĩ hoặc tức giận, hắn sẽ trút cảm xúc bằng cách viết chữ, đó là thói quen bao năm.

Thật ra…

Cố Kinh Thần cũng có thói quen này.

Khi biết Cố Kinh Thần có thói quen như thế, bà từng nghĩ, nam nhân đều giải tỏa áp lực bằng việc viết chữ sao?

Giờ mới hiểu hóa ra đó là huyết mạch.

Và trước đây bà không nghĩ đến việc Cố Kinh Thần là nhi tử của Tiêu Từ, nên nhiều điều cũng không để tâm.

Nhưng bây giờ biết rồi, bà mới phát hiện Cố Kinh Thần đúng là có vài phần giống Tiêu Từ, và ba phần giống Hạ Mộc Nhan.

Cố Kinh Thần giống Hạ Mộc Nhan thì bà biết, vì phụ thân của Hạ Mộc Nhan là cữu cữu nàng, giống biểu cô cũng chẳng có gì lạ.

Nên bà chưa từng liên tưởng xa hơn.

Tiêu Từ bình tĩnh nhìn Cố Dung, khí thế bẩm sinh của đế vương khiến chỉ ánh mắt yên tĩnh cũng làm người khác run sợ. Sự sắc bén và uy thế đó, không phải bộ bạch y ôn hòa nào che giấu nổi.

Tiêu Từ lên tiếng: “Ngươi hối hận không?”

Cổ họng Cố Dung nghẹn lại.

Bà hiểu Tiêu Từ đang hỏi gì.

Hối hận vì gả cho Diệp Bá Giản không?

Thật lòng mà nói thì bà hối hận.

Bà từng nghĩ Diệp Bá Giản là sự cứu rỗi.

Không ngờ hắn lại là vực sâu.

Giọng Tiêu Từ mang theo chút áy náy.

“Xin lỗi, năm đó trẫm không để tâm đến ngươi, mới khiến ngươi gả nhầm người.”

Khi chuyện của Cố Dung xảy ra, vừa đúng lúc Hạ Mộc Nhan qua đời chưa lâu. Khi ấy Tiêu Từ hóa điên, Hoàng thành máu chảy thành sông, hắn chìm trong thù hận, không để ý đến bất kỳ ai.

Đến khi hắn hồi thần, Cố Dung đã gả cho Diệp Bá Giản rồi.

Trong Ngự Thư Phòng, ngoài Cố Dung, ba người đang quỳ đều hít sâu đầy kinh hoàng.

Hoàng đế thế mà vừa rồi xin lỗi Cố Dung?

Từ “nhầm người” trong miệng bệ hạ nói rõ là chỉ Diệp Bá Giản!

Mà chính Diệp Bá Giản cũng không có gan phản bác nửa câu.

Tiêu Từ lại nói: “Chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm có thể thay ngươi giết hắn.”

Cố Dung còn chưa kịp nói, Diệp Bá Giản đã sợ đến mặt trắng bệch, liên tục dập đầu.

“Bệ hạ! Thần biết tội rồi! Thần không nên đồng ý hôn sự với nhà họ Trịnh! Thần tội đáng vạn chết, xin bệ hạ bớt giận, thần lập tức hủy hôn!”

Rồi hắn quay sang cầu xin Cố Dung.

“Phu nhân, ta thực sự biết sai rồi, nàng tha cho ta một lần đi! Nể tình hai mươi năm phu thê, nể tình năm đứa con của chúng ta, nàng xin bệ hạ tha cho ta đi phu nhân!”

Diệp Bá Giản gần như muốn khóc thành tiếng.

Hắn tin rằng chỉ cần một câu của Cố Dung, bệ hạ thật sự sẽ giết hắn.

Còn Trịnh thượng thư và Lưu Thanh Liên bên cạnh cũng run lẩy bẩy.

Hoàng đế đã muốn lấy mạng Diệp Bá Giản, sao có thể tha cho bọn họ?

Trịnh thượng thư: “Bệ hạ khai ân, thần biết sai rồi, thần không dám nữa!”

Cố Dung vừa vặn ngồi cạnh Lưu Thanh Liên, Lưu Thanh Liên lập tức nắm lấy vạt váy bà: “Cố tỷ tỷ, tỷ tha cho chúng ta đi, chúng ta không cưới nhi nữ của tỷ nữa, không cưới nữa. Nể tình giao tình thuở thiếu thời, tỷ bỏ qua cho ta lần này với! Ta cầu tỷ đó Cố tỷ tỷ!”

Lần này Lưu Thanh Liên thật lòng cầu xin, còn cúi đầu dập đất.

Cố Dung từ lâu đã không còn cảm tình gì với Diệp Bá Giản.

Không trực tiếp cầm đao chém hắn đã là nhân từ.

Nhưng bà cũng không định để hoàng đế giết hắn.

Bởi vì giết hắn chẳng phải quá dễ dàng sao?

Vậy những năm bà bị oan, bị ép, bị hành hạ, bị lừa dối… thì tính là gì?

Sao có thể bỏ qua nhẹ nhàng như vậy?

Cố Dung lười biếng nhìn hắn.

“Muốn ta cầu tình cũng được. Nhưng ngươi phải đồng ý ba điều.”

Diệp Bá Giản lập tức: “Nàng nói đi!”

“Thứ nhất, chuyện hôn sự của các con sau này, ngươi không được nhúng tay.”

Diệp Bá Giản không chút do dự đồng ý.

“Được!”

Cho hắn lo, hắn còn lười!

“Thứ hai, từ nay về sau Hầu phủ do ta định đoạt. Ngươi đồng ý không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc