Diệp Bá Giản vô cùng sợ hãi.
Cũng vô cùng nhục nhã.
Khi xưa hoàng đế ban cho hắn tấm biển Thừa Ân Hầu, hắn đã cảm thấy như mặt mình bị tát thật mạnh.
Bệ hạ đang nhắc nhở hắn, hắn phải “biết ơn”.
Có thể nói, tất cả mọi thứ Diệp Bá Giản có ngày hôm nay, đều là vì hắn cưới được Cố Dung.
Nên mới ban cho hắn danh hiệu Thừa Ân Hầu.
Nhờ ân của ai, trong lòng Diệp Bá Giản hiểu rõ!
Năm ấy khi tiên hoàng hậu qua đời, Hoàng thành rơi vào thời kỳ đen tối kéo dài hơn hai năm.
Giai đoạn đó, Tiêu Từ là một kẻ điên hoàn toàn.
Một kẻ mất trí.
Không ai dám chọc vào.
Sự việc của Cố Dung xảy ra đúng vào thời gian đó.
Trong đầu Tiêu Từ chỉ toàn là về cái chết của hoàng hậu, hắn không tin hoàng hậu đã chết, còn muốn tìm thuật sĩ tài giỏi để hồi sinh nàng.
Ngoài những chuyện liên quan đến hoàng hậu, hắn chẳng màng gì khác.
Hoàng hậu là biểu tỷ của Cố Dung, tình cảm hai người vô cùng tốt.
Tiêu Từ và Hạ Mộc Nhan quen biết, yêu nhau cũng có phần nhờ Cố Dung tác thành và dẫn dắt.
Chỉ dựa vào điểm ấy, Cố Dung đã có thể nhận được sự ưu đãi vĩnh viễn từ Tiêu Từ.
Sau đó khi hắn khôi phục lý trí, phát hiện Cố Dung đã gả cho Diệp Bá Giản…
Khi ấy hắn có truyền Cố Dung tiến cung một lần, hỏi bà có phải thật lòng hay không.
Lúc đó Cố Dung trả lời rằng bà thật lòng gả cho Diệp Bá Giản.
Tiêu Từ chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Từ từ đầu đến cuối đều xem thường Diệp Bá Giản.
Ban cho hắn chút ân huệ, chẳng qua cũng vì nể Cố Dung và vì người kia.
Tiêu Từ nhìn Diệp Bá Giản, đột nhiên khẽ cười.
“Thừa Ân Hầu, tiểu nhi nữ của Cố Dung vừa sinh ra đã bị tráo đổi? Chuyện này là thế nào? Còn nữa, đứa bé bị tráo kia hình như rất được ngươi yêu thương, lại còn thân cận với thái tử?”
Diệp Bá Giản vội vàng dập đầu thật mạnh, nghe vậy liền toát hết mồ hôi lạnh.
Một thiên kim giả bị tráo đổi, được hắn sủng ái, nay còn thân thiết với thái tử… Những điều này nối lại với nhau, bệ hạ đa nghi, nếu nghĩ sâu hơn, thật sự có oan cũng khó mà nói! (oan đell đâu)
Hắn vội vàng giải thích: “Bệ hạ, Thanh Thanh thật ra là nhi nữ của huynh trưởng mẫu thân thần. Mẫu thân thần khi Dung nhi sinh nở đã mua chuộc bà đỡ tráo đổi hai đứa trẻ, muốn giữ nàng lại trong Hầu phủ để nuông chiều. Xin hoàng thượng minh giám!”
Cố Dung nghe vậy liền lạnh giọng cười khẩy.
“Vậy nghĩa là chuyện này hầu gia ngươi biết từ đầu tới cuối?”
Cố Dung giờ hoàn toàn hết mong đợi với Diệp Bá Giản.
Nếu không phải bà biết được sự thật, bà lại sắp bị hắn lừa nữa rồi.
Đến nước này mà hắn vẫn còn định bảo toàn cho Cố Ánh Tuyết và danh tiếng của bản thân.
“Không phải.” Diệp Bá Giản lớn tiếng biện giải, “Ta cũng mới biết vài ngày trước. Sau khi xảy ra chuyện bế nhầm, ta cũng rất lo, đường đường thiên kim của Hầu phủ sao có thể tùy tiện bị người khác tráo đổi? Vì vậy ta đi tra xét, tất cả chứng cứ đều chỉ vào mẫu thân. Ta đến chất vấn bà, lúc ấy bà mới nói ra chân tướng. Từ xưa tới nay, mẹ chồng nàng dâu bất hòa, mẫu thân ta bà…”
Diệp Bá Giản nhìn Cố Dung, nói nửa chừng lại im bặt.
Nhưng ý tứ đã quá rõ.
Chính là giữa Cố Dung và Thái phu nhân có hiềm khích, nên Thái phu nhân nghĩ ra thủ đoạn độc ác này, chia cắt mẫu tử Cố Dung.
Còn bản thân hắn thì được gột sạch.
Tiêu Từ nghe ra, ánh mắt chứa vẻ giễu cợt nhìn Cố Dung.
“Năm đó nàng chọn đúng thứ rác rưởi như thế này sao?”
Lời của Tiêu Từ có thể nói là không chút nể nang, hắn là đế vương, căn bản không cần che giấu.
Muốn nói gì liền nói.
Diệp Bá Giản siết chặt nắm đấm, hận không thể chui xuống đất.
Cố Dung bĩu môi.
Năm đó bà đúng là chọn một thứ như thế thật.
Và nếu không nghe được tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt, đến giờ bà vẫn còn bị hắn lừa.
Diệp Bá Giản bên cạnh khẽ kéo góc áo bà, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nàng mau nói giúp ta vài câu…”
Cố Dung hít sâu một hơi.
Sau đó nói với Tiêu Từ: “Bệ hạ, chuyện này cũng coi như việc nhà của chúng thần, chúng thần sẽ tự xử lý, xin bệ hạ đừng nhúng tay.”
Tiêu Từ thấy dáng vẻ của Cố Dung, hình như bà vẫn muốn sống tiếp với Diệp Bá Giản, chỉ đành thở dài.
Đây là do chính bà lựa chọn.
Hắn không cần can thiệp.
Nhưng hắn sẽ để lại đường lui cho nàng.
Tiêu Từ nhìn Cố Dung, thản nhiên nói: “Nếu nàng sống không tốt ở Hầu phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm trẫm. Trẫm lúc nào cũng có thể thay nàng giết hắn.”
Giọng Tiêu Từ rất bình thản.
Như thể nói giết người chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Khóe môi Cố Dung giật nhẹ, bà liền cung kính hành lễ.
“Đa tạ bệ hạ.”
Tiêu Từ phất tay.
“Về đi.”
Diệp Bá Giản vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, cả lưng đã ướt đẫm.
Cảm giác như vừa lướt qua quỷ môn quan.
Ra khỏi cổng cung, chân hắn mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Đến vết thương trên mông cũng chẳng cảm nhận được.
Cố Dung nhìn hắn đầy chán ghét.
“Diệp Bá Giản, ngươi thật vô dụng!”
Khi Cố Dung về đến phủ thì thấy Diệp Tịnh Nguyệt đang đứng trước cổng.
Lo lắng nhìn xung quanh.
Thấy bà xuống xe liền lao tới.
“Nương, nương vào cung không sao chứ?”
Cố Dung cảm thấy lòng mềm lại.
Nhìn gương mặt trắng trẻo của Diệp Tịnh Nguyệt, bà bỗng cảm thấy, đây là ân huệ trời ban cho bà.
Bà nắm tay Diệp Tịnh Nguyệt, dẫn nàng vào phủ.
“Không sao, lần này vào cung phụ thân con không lấy được chút lợi nào. Còn nữa, nhà họ Trịnh sắp rời Hoàng thành rồi. Con không cần gả sang Trịnh gia nữa.”
Diệp Tịnh Nguyệt ôm chầm lấy Cố Dung.
“Nương thật tuyệt quá, yêu nương yêu nương.”
Sau đó nàng hơi dè dặt nhìn Cố Dung.
“Con nghe nói bệ hạ rất tàn bạo, con lo cho nương lắm.”
Cố Dung khẽ mỉm cười.
“Bệ hạ tiếng xấu thì có thật, nhưng với nương vẫn tốt. Lần này cũng là bệ hạ giúp trừng trị phụ thân con và nhà họ Trịnh.”
“Ồ.”
【Ôi! Nương ơi! Nương vẫn còn đơn thuần quá! Đó là đế vương! Trong mắt hắn, chỉ có ngai vàng tối cao.】
Trong nguyên tác, vị hoàng đế Tiêu Từ này là kẻ nửa chính nửa tà.
Hắn thực sự có thủ đoạn, có mưu lược, cũng có trí tuệ.
Tất nhiên, trong xương tủy hắn quả thực là một kẻ điên.
Còn nữa, hắn thật sự yêu Hoàng hậu Hạ Mộc Nhan.
Chỉ là trên con đường đế vương, chân tình chỉ là một phần vô cùng nhỏ, so với quyền lực, so với thiên hạ, so với ngai vàng tối cao ấy, hồng nhan chẳng khác nào nắm xương khô.
Nếu thực sự yêu Hạ Mộc Nhan như vậy, năm đó nàng đã không chết một cách không rõ ràng đến thế.
Khi ấy, hắn chẳng lẽ không biết tình cảnh của nàng trong cung?
Nhưng để đoạt thiên hạ, hắn buộc phải để Hạ Mộc Nhan làm bia sống trong Hoàng thành.
Hắn thực ra cũng biết Hạ Mộc Nhan gặp nguy hiểm.
Nhưng hắn không thèm nghĩ đến, không hỏi.
Hắn ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng nàng thông minh, sáng suốt như vậy, chắc chắn sẽ bình an.
Hắn cứ thế tự thôi miên mình.
Đợi đến khi hắn từ chiến trường trở về, căn cơ đã hoàn toàn vững chắc, ngai vàng cao cao tại thượng nằm trong tay hắn.
Thì phát hiện Hạ Mộc Nhan chết rồi.
Thế là những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bùng phát điên cuồng, hắn bắt đầu trở nên điên loạn, biến thái, khát máu…