Ngực Diệp Bá Giản cứng đờ, vội vàng giải thích: “Phu nhân đã hiểu lầm rồi, Dao Nhi đó là bởi vì nàng không tuân theo quản giáo, nàng là đích nữ Hầu phủ, là đại diện cho thể diện của Hầu phủ, ta hy vọng nàng có thể hoàn hảo.”
Diệp Bá Giản nói xong, tách trà trong tay của Cố Dung đã ném về phía hắn, đập thẳng vào trên trán hắn, nước nóng trong tách trà thậm chí còn làm mặt hắn lấm lem, hắn hét ầm lên.
“A!”
Hắn bị bỏng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, bởi vì vết thương ở mông, vừa mới nhảy dựng lên liền thở hổn hển vì đau đớn.
Hắn ngay lập tức nằm úp xuống lần nữa.
Chỉ là đôi mắt mang theo sự tức giận nhìn Cố Dung.
“Phu nhân, nàng điên rồi!”
Cố Dung đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn..
“Rõ ràng người điên là Hầu gia chứ? Dao Nhi hiền lương thục đức, tinh thông cầm kỳ thi họa, là gương mẫu của tiểu thư khuê các ở hoàng thành. Tại sao nàng phải chịu đựng những ni cô ở Tĩnh Tâm an quản giáo? Hầu gia đã nói rất nhiều sự thật, có phải vừa lừa ta làm đồ ngốc không?”
Cơn giận của Diệp Bá Giản bị dập tắt ngay lập tức.
Có mấy phần chột dạ.
Chỉ nói một số chuyện mà thôi, để nói sự thật, thật sự không thể nào nói nổi.
“Phu nhân, ta không ngờ ni cô ở đó lại quá phận như vậy. Đây là do ta sơ suất, nếu phu nhân giận vì chuyện này, quả thật là lỗi của ta.”
Cố Dung lạnh lùng nhìn hắn.
“Đương nhiên là lỗi của Hầu gia, cho nên việc Hầu gia bị đánh không hề oan uổng.
Diệp Bá Giản: …
“Phu nhân, hiện tại chúng ta đang nói chuyện của quản gia, nàng nếu đã trút giận xong, liền đưa quản gia thả ra đi.”
“Phu nhân.”
Cẩm Tú vội vàng chạy tới, thi lễ với Cố Dung.
“Quản gia không sống được sau khi bị thẩm vấn, đã tắt thở rồi.”
Diệp Bá Giản nằm trên giường cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối đen.
Quản gia chết rồi?
Quản gia mà thái phu nhân coi trọng… DIệp Bá Giản biết, chuyện này không yên đâu!
Nếu là trước đây, thái phu nhân sẽ gây rắc tối cho Cố Dung, hắn chỉ có thể mặc kệ không quản là được.
Nhưng hiện tại Cố Dung rõ ràng đã khác, bà thậm chí còn đập vỡ tách trà vào mặt hắn, thái phu nhân bên kia khẳng định cũng không tìm Cố Dung mà giáo huấn đâu.
Đến khi đó thái phu nhân sẽ không thể gây rắc rối cho Cố Dung được, sẽ chỉ đến chỗ hắn khóc lóc.
Phiền!
Cố Dung bình tĩnh nói với Diệp Bá Giản: “Hầu gia, có vẻ như thả hắn ra cũng chẳng có gì nhỉ?”
Diệp Bá Giản nhìn mặt mày Cố Dung trong trẻo mà lạnh lùng, giống như lần đầu gặp bà ấy.
“Phu nhân, ngươi là cố ý, đúng không?”
“Không đến mức đó.” Cố Dung mỉm cười, “Ngươi cũng biết, ai đã bắt quản gia đi? Là đại nhân Ngụy, Ngụy Tuần, hắn từ biên cảnh triệu về đây.”
Diệp Bá Giản chỉ cảm thấy trước mắt lại tối sầm lại.
Điều ngăn cách họ với nhà Ngụy không chỉ là mối thù huyết thống!
Ngụy Tuần trở về rồi, có phải người đó cũng quay trở về rồi không?
Không!
Không có khả năng!
Nếu người kia đã quay lại, không thể không có chút động tĩnh nào.
Diệp Bá Giản bình tĩnh lại, cho dù người kia quay lại thì đã sao?
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa chính hắn đồng ý rời đi năm đó. (À cuối cùng t cũng biết là ai về, là người mà ổng hại để Cố Dung bị vấy bẩn)
DIệp Bá Giản chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật bất lợi, rắc rối này đến rắc rối khác nối tiếp nhau.
Diệp Bá Giản bất đắc dĩ nói: “Quản gia chết rồi thì chết đi, chỉ là mẫu thân ta quay lại sẽ tức giận, ngươi cũng kiên nhẫn một chút.”
Cái chết của quản gia thực sự không có ảnh hưởng gì.
Không có vấn đề gì nếu thái phu nhân làm ầm ĩ lên.
Để Cố Dung giải quyết.
Cố Dung luôn rộng lượng khéo léo, cũng biết sở thích của thái phu nhân, đến khi đó chỉ cần lấy sở thích ra là có thể giải quyết.
Cố Dung mỉm cười.
Cái này gọi là làm điều mình thích, chỉ để chịu đựng sự sỉ nhục và lăng mạ vô lý từ thái phu nhân, còn phải mang những thứ tốt để bà ta hết giận.
Mấy năm nay, thái phu nhân cũng nhận không ít thứu tốt từ chỗ bà ấy.
“Hầu gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm cho thái phu nhân vừa lòng.”
Diệp Bá Giản nghe xong lời này, cuối cùng cũng tỏ ra chút thoải mái.
Cố Dung bình tĩnh đứng dậy.
“Hầu gia, ta đến chỗ thái phu nhân trước để ‘xoa dịu’.”
Diệp Bá Giản lập tức gật đầu.
“Đi thôi, nhất định sẽ dỗ dành nương thật tốt.”
Nghĩa là tặng nhiều đồ tốt cho thái phu nhân.
Cố Dung không nói gì, xoay người rời đi.
Nụ cười khinh thường xuất hiện trên khóe miệng, bà đương nhiên sẽ không đưa thứ gì tốt cho thái phu nhân cả, không chỉ không đưa, còn có thể lấy đi những thứ mấy năm qua bà ấy đưa qua cho thái phu nhân, từng thứ từng thứ một đều phải lấy lại hết!”
Lấy nhiều thứ tốt ở chỗ bà như vậy, tính kế bà, tính kế nữ nhi của bà, bà không thể tha thứ.
Bước ra khỏi sân, Cố Dung nói với Cẩm Tú: “Đi, tìm vài người đem thi thể của quản gia đưa về trong viện của thái phu nhân. Ngoài ra, sau này không cần phải tặng quà huyết yến trong viên của thái phu nhân nữa.”
Vẻ mặt Cẩm Tú vui vẻ.
“Vâng, phu nhân.”
Không lau sau, thi thể của quản gia được người hầu trong phủ khiêng về.
Trực tiếp khiêng thẳng đến trong viện của thái phu nhân.
“A —”
Thái phu nhân hét lên kinh hãi khi nhìn thấy thi thể của quản gia.
Cả người đều run rẩy.
Một mặt không thể chấp nhận cái chết của quản gia.
Mặt khác lại hoảng sợ khi nhìn thấy thi thể của quản gia.
Thi thể của quản gia vô cùng thê thảm.
Trên khắp cơ thể đều là vết roi, quần áo thì rách tả tơi, trên vai lộ ra những vết bỏng, rõ ràng trước khi chết hắn đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.
Mà vết bỏng trên người quản gia cũng khiến bà nhớ lại chuyện năm đó…
Ngụy Tuần nhất định đã biết điều gì đó!
Cảnh báo bà qua thi thể của quản gia!
Bà run lên vì sợ hãi, tâm lý không chịu nổi, đảo mắt, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
*
Diệp Tịnh Nguyệt mới biết về cái chết của quản gia vào ngày hôm sau.
Vì sao đêm qua nàng đã bị Diệp Vân Dao quấy rầy rất nhiều, một tiểu thư xinh đẹp vừa dịu dàng vừa thanh tú quấy lại quấn quýt lấy nàng, cứ la hét sợ hãi, nàng có thể làm gì đây?
Tất nhiên là nàng ôm cô ấy một cái, bám lấy nàng, bảo vệ nàng, an ủi nàng.
Quản gia bên đó không vội.
Kết quả không ngờ, quản gia cứ như vậy mà chết rồi.
Diệp Tịnh Nguyệt nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Vân Dao: “Tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi an ủi mẫu thân đi!”
[Vậy quản gia là tình nhân của thái phu nhân, hắn đã chết thái phu nhân có thể buông tha mẫu thân sao? Không được, phải nhanh chóng đi bảo vệ mẫu thân!]
Diệp Vân Dao cũng rất lo lắng cho Cố Dung.
Tính cách của thái phu nhân khó đối phó, tình nhân quản gia của bà ta chết như vậy, nhất định sẽ không buông tha.
Hai người vội vàng chạy tới viện của Cố Dung, không nhìn thấy người của thái phu nhân, nhưng nhìn thấy một người khác.
Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh mặc một bộ váy màu lam hồ, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng trông đáng yêu động lòng người.
Nàng đang cầm một bát súp trên tay, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt trước mặt Cố Dung, biểu cảm trên mặt rất đáng thương.
“Nương, ta sai rồi, ngày đó muội muội trở về ta không nên chuyện như vậy. Ta đã rất lo lắng, ta rất sợ, ta không phải nữ nhi của người, ta sợ nữ nhi của mẫu thân trở về sẽ không yêu thương ta…”
“Đây là món súp ta đã hầm hai canh giờ để xin lỗi mẫu thân, hy vọng mẫu thân ăn rồi sẽ không giận ta nữa.”