Diệp Tĩnh Nguyệt thấy cảnh đó, liền lao tới như một mũi tên, trực tiếp hất đổ chén canh trên tay Diệp Thanh Thanh, khiến nàng ta bị đổ canh lên người.
“Ngươi chỉ là kẻ giả mạo, chiếm lấy tổ ấm của người khác, hãy cút xa ra cho ta!”
【Chết tiệt! Diệp Thanh Thanh đúng là kẻ ác độc mà! Nhanh như vậy đã muốn cho mẫu thân ta uống thuốc độc! Trong bát canh này có Thất Truy Hồn Thảo, chỉ cần uống bảy lần trong một tháng thì người uống sẽ trở nên lơ mơ và trở thành kẻ ngốc không thể tự lo cho bản thân!】
【Diệp Thanh Thanh đúng là kẻ vong ân bội nghĩa! Bao năm qua ở trong phủ được cưng chiều, vậy mà chỉ vì phát hiện địa vị của mình bị đe dọa, liền ra tay tàn độc! Thật sự quá ác!】
Cố Dung và Diệp Vân Dao đều kinh ngạc.
Họ cũng không ngờ rằng Diệp Thanh Thanh lại dám hạ độc vào canh.
Từ khi biết nàng là con gái của Cố Ánh Tuyết và Diệp Bá Giản, họ đã chẳng còn tình cảm gì với nàng ta nữa.
Chỉ là không ngờ rằng nàng ta còn dám ra tay hạ độc.
Diệp Tĩnh Nguyệt nói đúng, đúng là một con sói mắt trắng khó thuần.
Diệp Thanh Thanh bị Diệp Tĩnh Nguyệt hất đổ canh, một chút canh còn nóng đổ vào tay nàng, khiến nàng ta thét lên theo phản xạ.
Nhìn vẻ dữ tợn của Diệp Tĩnh Nguyệt, nàng ta cũng đoán được đây chính là chân tiểu thư của Hầu phủ.
Nước mắt nàng rơi như hạt châu rơi xuống.
“Muội muội, ta biết là ta đã chiếm mất vị trí của muội, khiến muội và mẫu thân xa cách nhiều năm, muội hận ta là lẽ đương nhiên, là ta thực sự có lỗi với muội.”
Vừa nói nàng ta vừa vụng về giấu bàn tay bị bỏng ra sau lưng.
Ánh mắt nàng ta lấm lét, vẻ mặt tủi thân nhìn về phía Cố Dung và Diệp Vân Dao, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ uất ức như vừa bị ức hiếp vậy.
Một bộ dạng đúng là bạch liên hoa.
Nhưng ở đây, chẳng ai đóng vai theo kịch của nàng ta cả.
Diệp Tĩnh Nguyệt trực tiếp đi đến thô lỗ đẩy nàng ta ra, khiến cho Diệp Thanh Thanh ngã xuống đất.
“Ngươi tất nhiên là có lỗi với ta! Vì ngươi mà ta phải lưu lạc bên ngoài suốt mười lăm năm, đáng ra ta là thiên kim Hầu phủ được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý! Ngày ta trở về, ngươi còn làm ầm lên đòi tự tử, sao, sự trở về của ta cản đường ngươi hả?”
Diệp Thanh Thanh vội vàng giải thích: “Không, ta lúc đó chỉ là...”
Diệp Tĩnh Nguyệt ngắt lời ngay, “Thôi đi, ngươi đừng biện minh nữa.”
Diệp Tĩnh Nguyệt thân thiết ôm lấy cánh tay của Cố Dung, giọng dịu dàng nói: “Mẫu thân, con mới là nhi nữ ruột của người, người không thể phân biệt đối xử được, đúng không? Còn nàng ta, chẳng qua chỉ là một đứa nhi nữ hoang không biết từ đâu tới, không xứng đáng nhận được sự yêu thương của người.”
Diệp Thanh Thanh rơi nước mắt như mưa.
“Nương…”
Cố Dung không khách khí giơ tay làm động tác dừng lại với Diệp Thanh Thanh.
“Nguyệt nhi nói không sai, ta không phải nương của ngươi, đừng gọi thân thiết như thế. Suốt mười lăm năm qua ngươi đã được hưởng thụ đủ trong phủ rồi, ta tự nhận là đã không thiếu thốn gì cho ngươi. Bây giờ nhi nữ ruột của ta đã trở về, ta chỉ muốn đối tốt với nàng thôi.”
Lần này, Diệp Thanh Thanh thực sự tái mặt, thân hình chao đảo.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đnhi nữ của Cố Dung có trở về, thì với tình cảm bao năm nay, hai người vẫn sẽ có chút gắn bó.
“Nương, chẳng lẽ bao nhiêu năm tình mẫu tử của chúng ta, cứ nói bỏ là bỏ sao?”
Cố Dung muốn bật cười.
Tình mẫu tử nhiều năm như vậy?
Nếu thật sự có tình cảm thì bát canh có độc này là gì đây?
Thấy Cố Dungkhông nói gì, Diệp Thanh Thanh vội vàng bưng bát canh đưa tới trước mặt bà: “Nương, đây là bát canh ta hầm suốt hai canh giờ cho người, là ta vì người mà hầm...”
Diệp Tĩnh Nguyệt nghe đến đây không chịu nổi nữa.
【Một bát canh có độc mà cũng dám bày ra để lấy lòng sao?】
Nàng trực tiếp tiến tới, múc một bát canh rồi bóp cằm Diệp Thanh Thanh, đổ hết vào miệng nàng ta.
Diệp Thanh Thanh hoàn toàn không ngờ Diệp Tĩnh Nguyệt lại làm như vậy, không kịp phòng bị, toàn bộ canh đều vào bụng.
Chợt nhận ra điều gì đó, nàng hoảng loạn đẩy Diệp Tĩnh Nguyệt ra, ngồi phịch xuống đất, theo phản xạ móc họng mình, muốn ói canh ra.
"Ọe..."
Diệp Tĩnh Nguyệt đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa.
"Chính ngươi nấu canh, ngươi móc họng làm gì? Chẳng lẽ trong canh có độc?"
Diệp Thanh Thanh cứng đờ, kinh hoàng và nhục nhã ngước lên, đối diện với ánh mắt giễu cợt của Diệp Tĩnh Nguyệt.
Cả Diệp Vân Dao và Cố Dung cũng nhìn nàng lạnh nhạt.
Lúc này nàng mới nhận ra hành động móc họng của mình kỳ lạ thế nào.
Nàng vội vàng giải thích: "Không phải, sao ta có thể hạ độc nương được? Chỉ là lúc ngươi ép ta uống, cổ họng ta khó chịu, nên ta mới móc họng."
"Vậy sao?" Diệp Tĩnh Nguyệt rõ ràng không tin, rót thêm một bát nữa, "Chứng minh đi, uống đi."
Diệp Thanh Thanh nhìn Cố Dung với vẻ đáng thương.
"Nương..."
Cố Dung chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.
"Sợ sao?"
Môi Diệp Thanh Thanh run run, tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, nàng cắn răng, cầm lấy bát canh, uống hết.
May mà Thất Truy Hồn Thảo chỉ uống một lần thì không có gì.
Diệp Tĩnh Nguyệt lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
【Thất Truy Hồn Thảo uống một lần sẽ không sao, nhưng… ta có bỏ thêm một chút "gia vị" trong đó, đảm bảo ngươi sẽ bất ngờ.】
Uống hết bát canh, Diệp Thanh Thanh đặt bát xuống.
"Mẫu thân, người xem, con đã uống hết rồi, không có độc."
"Phụt..."
"Phụt phụt..."
"Phụt phụt phụt..."
Vừa nói xong, trong không khí liền vang lên vài tiếng lạ, một mùi khó ngửi bắt đầu lan tỏa.
Diệp Tĩnh Nguyệt lập tức kéo Cố Dung và Diệp Vân Dao lùi lại, bịt mũi và hét lên kinh ngạc: "Diệp Thanh Thanh, ngươi làm bẩn quần mình rồi!"
Mặt Diệp Thanh Thanh hoảng loạn.
"Ta không có!"
"Phụt!"
"Phụt phụt!"
"Phụt phụt phụt!"
Lần này không cần Diệp Tĩnh Nguyệt kéo, Cố Dung và Diệp Vân Dao tự động lui ra ngoài, đứng cách xa Diệp Thanh Thanh.
Dáng vẻ của họ giống như Diệp Thanh Thanh là một loại vi-rút khổng lồ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Thanh tái mét, lúc này bụng nàng không ngừng phát ra những tiếng động kỳ lạ, từng tràng "phụt phụt" vang lên liên tục, mỗi lần lại kèm theo mùi hương khó chịu lan tỏa khắp nơi!
Đúng là như làm bẩn quần mình.
Không chỉ Diệp Tĩnh Nguyệt và hai người kia, mà ngay cả nha hoàn và thị vệ xung quanh cũng bịt mũi, nhìn Diệp Thanh Thanh với ánh mắt ghê tởm.
Diệp Tĩnh Nguyệt cười thầm trong lòng.
【Haha, đáng đời ngươi! Đây là món quà gặp mặt mà ta tặng cho ngươi, một gói "bùng nổ liên hoàn" sẽ khiến ngươi liên tục thả rắm trong một canh giờ!】
Lúc này Cố Dung và Diệp Vân Dao cuối cùng cũng hiểu ra cái “gia vị” mà Diệp Tĩnh Nguyệt nói là gì.
Liên tục thả rắm một canh giờ...
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Diệp Thanh Thanh xấu hổ đến mức muốn khóc, nhưng không thể kiểm soát được cái bụng mình, cũng không thể ngăn những tiếng phát ra. Cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng một tay che mặt, một tay che mông, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt mà rời khỏi viện của Cố Dung.
Bất cứ nơi nào nàng ta đi quai, những người trong phủ đều tránh xa.
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh tượng khó xử này đều có suy nghĩ giống Diệp Tĩnh Nguyệt.
Diệp Thanh Thanh đi bậy trong quần.
Đúng là… quá thái quá!
Quá lố bịch!