Chiếm hữu dục của Tống Lê rất mạnh, từ trước đến nay đều như vậy.
“Tống Lê.”
Con ngươi tối đen như mực của Hứa Từ nhìn cô:
“Anh và em còn chưa chia tay.”
Giọng anh bình tĩnh giống như một lưỡi dao sắc bén chui vào lòng cô. Năm cô mười bốn tuổi Tống Lê đã quen Hứa TỪ, cũng biết tên anh là vì Minh Dư. Minh Dư là bạn từ thuở nhỏ của cô, quen nhau từ thời đi nhà trẻ. Lên trung học không học cùng lớp sau khai giảng đã đổi để ngồi cùng bàn với cô. Là một người thông minh học gì cũng nhanh, thành tích tốt nhưng rất lạnh lùng. Minh Dư không thích kết bạn với những người có tính cách sôi nổi. Nói với anh ta mười câu anh cũng không đáp lại một câu.
Tống Lê đã hỏi người kia là ai. Khi đó Hứa Từ mới từ văn phòng của giáo viên đi ra, Minh Dư phất tay tùy ý nói
“Nhạ, người mặc áo sơ mi trắng kia à? Nhìn rất cuồng đúng không? Tên là Hứa Từ, khóa đầu tiên.”
Minh Dư nói anh ta không để ý đến ai cả, hỏi mượn cục tẩy anh cũng không cho mượn. Anh nói anh mắc chứng nghiện sạch sẽ, không bao giờ đưa đồ của mình cho người khác dùng.
Nhưng khi anh và Tống Lê ở cùng nhau, anh chưa bao giờ như vậy. Tẩy của anh là của cô ấy, cuốn sổ của anh là của cô ấy và áo khoác của anh cũng là của cô ấy. Tống Lê thậm chí thừa dịp anh ngủ gục trên bàn dùng bút màu đen viết lên mặt anh hai chữ “Tống Lê”. Bởi vì anh cũng là của cô.
Trước kia không nghĩ Hứa Từ khi yêu sẽ như vậy. anh là người ít khả năng yêu sớm nhất, lại cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của cô. Thật khó có thể tưởng tượng một người lạnh lùng như anh lại có thể yêu say đắm.
Mà Tống Lê hoàn toàn ngược lại với anh. Cô có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tính cách sôi nổi. Có rất nhiều nam sinh thích cô, nữ sinh chán ghét cô cũng không thiếu.
Cô thường nói không kết hôn, muốn yêu thì phải mạnh mẽ say đắm cũng không cho rằng cả đời chỉ yêu một người mới tốt.
Anh hẳn là không thích một cô gái như vậy cũng không khống chế được.
Nhìn Hứa Từ giống như không dễ dàng động tâm, động tâm sẽ coi đó là người cả đời của mình. Tống Lê không nên trêu chọc người như vậy.
Cho nên lúc ấy Minh Dư không dám tưởng tượng, nếu cô đi rồi, anh sẽ khổ sở bao nhiêu.
Tống Lê nhớ rõ năm cô đi cũng là tháng mười. Tháng mười năm đó mưa cũng rất nhiều. Vừa qua lễ quốc khánh ngã tư đường còn treo đầy cờ đỏ, bầu không khí vui mừng náo nhiệt vẫn đang tồn tại.
Cô nhìn bóng anh cô đơn dưới mưa. Trước đó Minh Dư đã hỏi cô:
“Lê Lê. Nếu cậu đi rồi Hứa Từ làm sao bây giờ?”
Đúng vậy, làm sao bây giờ? Tống Lê ghét nhất những ngày mưa. Hứa Từ biết rõ cô sẽ không ra khỏi nhà nhưng vẫn đứng dưới tầng chờ. Anh không đợi mưa tạnh nên gọi điện thoại cho cô
“Là vấn đề của anh có phải không?”
Anh cố gắng khống chế giọng nói của mình, không cho cô cảm thấy anh đã từng để ý.
“Lê Lê, anh không thích người khác.”
Tống Lê không thích em họ của anh, anh biết vậy. Vốn là quan hệ không thân không gần. Bản thân anh tính tình lãnh đạo, ít giao tiếp với người khác cho nên cho đến bây giờ anh không phản ứng lại cô.
Trong điện thoại chỉ có tiếng thở rất nhẹ của cô. Trước kia cô luôn nói rất nhiều trước mặt anh. Buồn cũng nói, vui cũng nói.
“Hứa Từ, lấy túi sách giúp em.”
“Hứa Từ, em muốn uống trà sữa.”
“Hứa Từ tan học cùng nhau về nhà có được không? Chỉ hai người chúng ta.”
“Hứa Từ, anh yêu em đúng không?”
Cô nói xong vẻ mặt còn hơi chút ủ rũ sau đó vươn tay kéo cà vạt trên đồng phục của anh xuống. Sức không lớn nhưng anh phối hợp hơi cúi người nghe thấy cô cắn tai anh nói thầm:
“Hứa Từ, anh muốn hôn em không?”
Cô cười quyến rũ anh không khống chế được tim đập nhanh.
Nhưng tháng mười năm đó cô đã để anh lại trong ngày mưa mà cô ghét nhất. Ngay cả một câu chia tay cũng không nói.
"Cho nên em cảm thấy chín năm rời đi em không phải là bạn gái của anh nữa sao?”
Ánh mắt Hứa Từ tràn ngập đau đớn, rất đáng thương nhìn cô.
Sau lúc đó anh đến phòng giữ đồ lấy ra áo khoác cô từng để lại khoác lên người cô. Bên ngoài gió rất lớn, lạnh, không biết mưa từ lúc nào.