Giọng cô không thay đổi nhiều. Chín năm qua, anh chỉ nghe tiếng cô gọi anh trong giấc mơ, mỗi tiếng đều mơ hồ không rõ. Lập tức nghe được rõ ràng giọng cô, ngược lại khiến người nghe có cảm giác không thật. Đêm đó… không chỉ là giấc mơ. Chờ đến khi gió thôi lạnh cả mặt, tinh thần tỉnh táo hơn, anh mới đóng cửa kính xe xuống.
“Trở về khi nào?”
“Mấy ngày hôm trước nha.”
“Sao không nói cho anh biết?”
“Đang bận.”
Tống Lê cười.
“Đúng rồi, nghe nói anh là kiểm sát trưởng, Hứa Từ, chúc mừng anh nha. Làm kiểm sát trưởng có phải bận lắm không? Chờ anh có thời gian em mời anh ăn cơm.”
“Giờ anh vẫn có thời gian rảnh.”
Anh dừng xe trước cửa quán. Đêm nay trời không mưa, bóng đêm như nước. Hứa Từ ngẩng đầu, giống như muốn nhìn xuyên bức tường trên tầng ba kia:
“Em xuống đây.”
Trước kia đều là Tống Lê theo đuổi chạy theo sau anh, khiến Hứa Từ chưa từng có thói quen chờ đợi. Nhưng lần này cô đã kéo dài thời gian cả mười phút. Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày bước ra khỏi cửa hỏi:
“Không phải cô nói sẽ lạnh lùng với anh một thời gian sao?”
Cô ấy còn tưởng cô sẽ kiên nhân nhiều hơn một ít, kết quả chưa đến một ngày. Tống Lê đi giày vào quay đầu tựa cửa cười nói:
“Mười phút không tính sao?”
Trần Vũ Phồn từ chối cho ý kiến, im lặng để cô tự suy nghĩ. Cô kéo kéo tầm mười phút, quần áo cũng không thay, đêm thu lạnh nhưng Tống Lê khoác chiếc áo sơ mi mỏng manh ngoài chiếc váy ngủ ngắn, phía dưới không mặc gì. Nếu có thể Hứa Từ thậm chí nghi ngờ cô ngay cả giày cũng không muốn đi. Dưới chân cô là đôi dép xỏ ngón, ngón chân trắng của cô lộ ra ngoài.
Trong nháy mắt Hứa Từ nhíu mày:
“Lại đây.”
Anh nói. Tống Lê đứng im.
“Sao anh không đến đây?”
Anh đứng thẳng lưng không nói lời nào. Anh đứng đó cao gầy nghiêm túc giống như một cái cây đang đứng hứng gió thu cứng cỏi nhưng trầm mặc.
Từ trước đến nay Hứa Từ chưa bao giờ chủ động, trừ khi anh tỏ tình họ chính thức ở bên nhau, ôm nhau hôi môi, thậm chí là làʍ t̠ìиɦ đều là do cô chủ động.
Tống Lê không tin anh là một người kiêu ngạo như vậy, sẽ không chủ động bước ra. Nhưng cô đoán sai rồi, Hứa Từ cởi áo khoác trên người mình ra duỗi tay ra ôm cô vào ngực. Không đợi cô phản ứng, cả người đã bị anh ôm bay lên không trung, nhét vào trong xe. Anh điều khiển nhiệt độ trong xe cao lên. Tống Lê hỏi anh đi đâu. Vần đề này hình như anh cũng đang tự hỏi, bởi vì anh không muốn nhìn thấy cô đứng trong gió.
“Sao anh biết em ở đây?”
“Hôm trước đã gặp.”
Cô hơi kinh ngạc.
“Anh nhìn thấy?”
Không có gì ác ý, chỉ là cảm thấy lạ anh đã chữa khỏi bệnh quáng gà của mình. Cô nhớ rằng bệnh này không dễ chữa như vậy.
“Không phải.”
Anh đạm nhiên giải thích.
“Anh nhớ rõ mùi hương của em.”
Cô giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Người đàn ông chăm chú lái xe, không chớp mắt nhưng tình cảm mãnh liệt trong mắt không thể giấu được. Đúng vậy, là mùi hương của cô.
Trước kia Hứa Từ đã từng làm chuyện mềm mại nhất là ôm cô từ phía sau khi tan học về nhà, làm bài tập mệt mỏi muốn ôm cô, ngủ không ngon muốn ôm cô, ghen tị cũng muốn ôm, ôm đến lúc còn cọ cọ giống như làn da đang khát khao.
Sau đó Hứa Từ mới nói:
“Mùi hương trên người em rất thơm.”
Một mùi hương rất kỳ lạ. Cô không dùng nước hoa cũng rất ít khi dùng sữa tắm hoặc xà phòng. Những người khác đều không thể cảm nhận được, chỉ có Hứa Từ biết mùi hương này mê người đến bao nhiêu.
“Chỉ là mùi hương thôi sao…”
Cô nhỏ giọng nói.
Trong tình huống không nhìn thấy, khi xa cách nhiều năm, hình dáng và giọng nói trong trí nhớ dễ dàng bị phai mờ, chỉ cần hôn và chạm vào anh có thể đoán được người đó chính là cô.
Huống chi mùi hương càng dễ dàng nhận ra.