Dù bầu không khí có mờ ám và quyến rũ đến đâu Tống Lê cũng không lôi kéo anh lên giường lúc này. Anh bị quáng gà có lẽ không nhận ra cô. Nhưng Tống Lê sợ với tính tình của anh cô có thể chết ngay trên giường trước khi cô cảm nhận được sự thoải mái. Sau khi Nhạc Phong dẫn người rời đi, cô đi ra từ sau bức rèm, cởi khăn tắm chui vào bồn tắm lớn. Nước đã lạnh nhưng cô không sợ lạnh.
“Vừa rồi người kia có vào được không?”
Trên làn da trắng như tuyết của cô không ít những dấu màu hồng, đều là Hứa Từ gây nên. Anh ra tay vẫn mạnh mẽ như trước đây, mặc kệ là muốn cô hoặc là muốn đẩy cô ra, chỉ cần đôi tay kia của anh đụng đến da thịt cô, anh chưa hề biết chữ dịu dàng viết như thế nào.
Tống Lê gật đầu
“Ừ.”
"Là cảnh sát?”
Trần Vũ Phồn nhìn cửa sổ mở ra,
“Anh ta vào từ phía cửa sổ?”
Đây là tầng ba, người đàn ông kia thoạt nhìn thể lực và thân thủ không tệ lắm. Bề ngoài lạnh lùng nhưng hóa ra là con sói đói.
“Không phải là cảnh sát.”
Trong bóng đêm cô nhìn thấy anh rõ ràng nhất, thậm chí không bỏ qua cả ánh mắt động tình của anh.
Tống Lê giơ huy hiệu kiểm sát viên hình hoa mai màu vàng trong tay lên:
“Là kiểm sát trưởng.”
Năm cô quen Hứa Từ, Tống Lê mới mười bốn tuổi. Khi đó cô không biết tên anh là Hứa Từ.
Trong ngõ nhỏ đèn đương mờ mịt, chàng trai mặc chiếc áo sơ mi, quần dài bụi bặm, hẳn là vừa học bổ túc xong đi ngang qua trên vai đeo ba lô.
Nhưng đáng ngạc nhiên là anh còn ôm theo một con mèo màu trắn. Đối mặt với người đột nhiên xông vào ngõ nhỏ, khi khuôn mặt anh lạnh lùng trong sáng nhìn về phía cô, không được coi là thân mật. Lúc đó Tống Lê mới từ nhà dượng chạy ra, cô không soi gương không biết mình chật vật đến mức nào. Nhưng có thể khẳng định rằng hình tượng của cô lúc đó không thể nào tốt.
Nếu không anh sẽ không che chở cô giống như con mèo trắng anh ôm trong lòng ngực kia. Còn tốt bụng ngồi xuống giúp cô lau chân.
Sau này mỗi tối khi gặp anh, chân cô đều bị thương, nhưng đến tận bây giờ cô không đi giày.
Chạy mấy km đường bộ, bàn chân đỏ hồng bị nổi lên những mụn nước, lại bị vỡ ra, máu và đất đá trộn lẫn với nhau.
Một đôi chân vốn rất đẹp bị chà sát đến mức nhìn đầy máu.
Trong ba lô anh mang theo thuốc ngày càng đầy đủ. Thật ra từ đầu ba lô của anh chỉ có sách vở, thức ăn cho mèo cùng túi cho mèo, đồng phục.
“Lần sau em có thể đi giày rồi mới chạy ra ngoài không?”
Hứa Từ giúp cô băng bó chân xong sắc mặt không giận không dỗ dành nhăn mày.
Thật ra cô đã từng nói tên của mình cho anh, nhưng anh cảm thấy tên Hồ ly tinh không đứng đắn. Khi đó cha mẹ trên tòa ly dị, cô sống ở nhà bác, dượng cô thường xuyên thừa dịp khi bác cô trực đêm để quấy rầy cô, gõ cửa phòng cô, sờ chân cô, nói những lời nói hạ lưu.
Hàng xóm và dượng đều nói cô là Hồ ly tinh. Tống Lê nói không được.
“Chân của tôi rất đẹp, đi giày sẽ làm cho người khác không thấy được thì sao?”
Hứa Từ vừa băng bó chân cô vừa nhìn cô. Tống Lê biết anh tức giận, nghĩ thầm, tối mai cũng sẽ nói như vậy, có thể sẽ không gặp anh đi qua đây nữa. Nhưng không ngờ, mười giờ tối hôm sau anh mang theo nhiều thuốc hơn đến đây.
“Chân em nếu không đi giày, không đi đường được.”
“Không đi được thì anh cõng tôi.”
Thật ra Hứa Từ không phải tối nào cũng đến. Mới vừa gặp Tống Lê rất sợ anh, nhưng sau này phát hiện anh không nhìn rõ trong bóng tối mờ ảo, Tống Lê gan lớn hơn.
Một chút ấm áp khiến cô hi vọng mỗi ngày anh đều đến. Trên thực tế Hứa Từ thật sự là mỗi ngày đều đến. Vừa cảnh cáo cô nếu không tự bảo vệ chân mình cẩn thận anh sẽ không đến đây. Nhưng mỗi ngày anh đều đến.
Tống Lê cảm thấy được sau này lớn lên anh chắc chắn trở thành một bác sĩ có trách nhiệm. Nhưng không ngờ sau mười ba tuổi Hứa Từ không học y mà trở thành kiểm sát trưởng.
Thời gian càng khiến cho khuôn mặt thanh tú của anh càng trở nên lạnh lùng đạm mạc hơn. Xóa hết tính tình trẻ con thời niên thiếu, ở thời gian cô không biết anh dần dần trở thành một người đàn ông…