Ngày hôm sau trời nắng tươi đẹp, thời tiết đẹp một cách kỳ lạ, Hứa Từ xin nghỉ một ngày.
Hôm qua gặp mưa nên đêm anh đã phát sốt. Trên đường về nhà đi qua cửa hàng thuốc đã mua thuốc hạ sốt. Uống thuốc xong thì lên giường ngủ.
Anh rất hiếm khi nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ đều mơ thấy người kia. Hơn nữa mơ không phải chuyện gì tốt. Trong mơ anh không mắc bệnh quáng gà, có thể nhìn rõ ràng thân thể trắng nõn như ngọc của cô. Cô trần truồng quỳ gối ngồi chồm hỗm trên đùi anh, ánh mắt anh giãy dụa, nhưng vẫn dung túng cô đặt phần mềm mại của cô ở giữa đũng quần mình, nơi có vật cương cứng cực nóng.
“Muốn không, lấy nó ra được không?”
Cô quyến rũ anh, thân thể hoàn mỹ rõ ràng đẹp đến không thể khinh nhờn. Trong bóng đêm anh lại có tà niệm không nên có.
“Hứa Từ, rõ ràng anh rất muốn em.”
Ma sát cách tầng vải dệt phát ra tiếng vang gợi tình. Cô kéo khóa quần của anh ra lấy tay kéo đồ vật kia của anh ra ngoài. Dị vật như súng cương cứng thẳng tắp chui ra từ đũng quần.
Anh nhịn đến đỏ mặt, bị phóng thích ra vừa khuây khỏa lại vừa khiến anh thở dốc.
“Không…”
“Không muốn hay là không cần?”
Cô cầm dị vật to lớn của anh, rồi dau đó ngậm lấy nó rồi dùng tay xoa nhẹ lên đầu, dùng ngón tay ngoáy nhẹ vào quy đầu, mắt vui vẻ nhìn chất nhày tiết ra ở đầu dị vật. Hơi tanh. Cô dùng ngón tay vuốt ve một chút rồi sau đó dùng miệng mυ"ŧ vào sau đó để âʍ ɦộ mềm mại của mình ngồi lên nó.
Quy đầu mở môi âʍ ɦộ ra, bên trong mềm mại như mong đợi nhưng chặt chẽ hơn cả mong đợi. Cơ thể mềm mại của cô nằm trên người anh, bên tai là tiếng thở mềm mại đáng yêu của cô.
“Hứa Từ.”
Cuối cùng anh không khống chế được, ôm mông cô đâm thẳng vào cánh hoa. Dị vật thô to phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm mại, đi vào tận cùng khiến cô bị đau đến ưỡn người lên.
Không đợi cô thích ứng, anh bắt đầu ra vào mạnh mẽ từng chút từng chút một.
Biết cô có thể đau, có thể khóc nhưng lý trí của anh đã mất hết hoàn toàn không thể quan tâm đến những việc khác.
Anh xoay người đặt cô xuống dưới thân mình, nâng mông lên đi vào sâu hơn và nhanh hơn. Tiếng rêи ɾỉ và thở gấp biến thành tiếng khóc. Cô cầu anh chậm lại một chút, nhẹ một chút.
“Hứa Từ, sâu quá…”
Anh giống như không nghe thấy, đôi mắt đầy ham muốn, anh chỉ muốn đâm mạnh hơn nhưng thầm nghĩ mình đâm quá mạnh phải không. Vì sao, rõ ràng là cô nói muốn, vì sao người khóc lóc cầu xin vẫn là cô? Nhưng cô lại thiếu kiên nhẫn hơn cô tưởng, một lúc sau cô lại vặn vẹo eo đưa â/m h/ộ nhỏ qua cầu xin anh để anh đâm cô thêm vài cái nữa. Bảo anh nhanh hơn một chút, sâu hơn một chút, còn cắn tai anh.
“Vừa rồi nói không được, là cái gì không?”
Một lần nữa cô lại ngồi lên trên, lắc một từ từ dùng ŧıểυ huyệt ma sát dị vật của anh. Dị vật của anh bị bao phủ bởi dâm dịch của cô chảy ra, cương cứng vừa to vừa đỏ. Anh bắn vài lần nhưng vẫn không đủ. Hứa Từ nâng mông, cắm vào huyệt động của cô, dùng nụ hôn đáp lại cô:
“Không đủ…”
“Tống Lê như thế nào cũng không đủ.”
Nói hàng vạn lần anh yêu em cũng không đủ, đâm vào người cô hàng trăm lần ngàn lần cũng không cảm thấy đủ.
Trên chiếc sô pha kia, trong mơ anh đã làm xong chuyện chưa từng làm xong. Hậu quả của việc miệt mài quá độ chính là cả người anh toàn mồ hôi, chăn dính nhớp nháp, phía dưới thân thể anh còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Hứa Từ không nhớ mình đã trải qua những lần như vậy là từ khi nào nhưng anh nhớ lần đầu tiên mộng tinh là mơ thấy cô.