Cuối tháng 10 ở thành phố Du thời tiết thay đổi thất thường, giống như những cuộc điện thoại báo án gọi đến cục cảnh sát. Cuối giờ chiều trời mưa rất to, bầu trời u ám. Tháng mười trời tối rất nhanh không bao lâu đèn đường đã bật sáng. Trần Vũ Phồn đứng ở cửa quán, ôn tồn giải thích trong quán còn có nhiều khách, bọn họ không thể cứ như vậy đi vào. Nhạc Phong cầm chứng nhận cảnh sát trong tay nói cô cần phải phối hợp điều tra. Nhưng cô gái này lá gan thật lớn dám ngăn lại đám cảnh sát ở ngoài cửa:
“Các anh cảnh sát, các anh có lệnh điều tra không?”
Cô có thể cho anh vào trong quán nhưng trong quán còn có những khu vực tư nhân đó không thuộc phạm vi điều tra của bọn họ. Một giờ trước, có người báo án nói trên phố Trường Phong đã xảy ra vụ án giết người, hung thủ đã bỏ chạy, Nhạc Phong dẫn người tìm kiếm từng nhà lệnh điều tra khám xét chưa kịp tới nhanh như vậy nhưng tất cả mọi người đều phối hợp. Chỉ duy nhất có cô gái chủ quán nằm giữa một hiệu may và một gara sửa chữa ô tô một bước cũng không nhường bọn anh. Rất khó để lý luận với một phụ nữ dịu dàng đúng mực, Nhạc Phong đã tức giận đến mức thổ hổn hển. Từ cửa quán đến chỗ anh cách một bức tường Trần Vũ Phồn đoán anh ta không dám động tay với phụ nữ, dùng người ngăn cánh cửa duy nhất, vẫn cười dịu dàng như trước:
“Anh cảnh sát, thật sự là anh không tiện đi vào, bên trong không có tội phạm, ngài có thể xem camera của quán chúng tôi.”
Quán này là quán mới mởi, mở quán trên đoạn đường này đã có nhiều khả nghi, thái độ che dấu của người phụ nữ càng khiến cho Nhạc Phong mất kiên nhẫn, nóng lòng chứng mình bản thân mình cũng càng dễ dàng để lộ khuyết điểm. Trần Vũ Phồng ba mươi tuổi, rất biết cách làm thế nào để làm khó một chàng trai. Nhưng người đàn ông vẫn cứ đứng ở cửa quán kia lại bắt đầu khiến cô lo lắng. Anh đi đến đây cùng Nhạc Phong, cũng mặc quân phục nhưng không phải là cảnh sát. Dáng người dong dỏng, cao gầy, thoạt nhìn rất mỏng manh, tóc cắt rất ngắn, vẻ mặt ưa nhìn, ngũ quan sạch sẽ rõ ràng, khí chất ôn tồn điềm đạm. Mắt một mí màu đen, thoạt nhìn không có chút độ ấm nào cả giống như ánh trăng dưới mưa. Vừa rồi trời mưa thật sự rất lớn, anh cầm chiếc ô màu đen đi đến, sau đó đặt chiếc ô vào chiếc xô nhựa màu đỏ. Không giống như Nhạc Phong vội vàng lao vào hỏi han làm việc, anh thật sự trầm ổn bình tĩnh. Ánh mắt anh nhìn cô chớp mắt một cái, Trần Vũ Phồn không tự giác run sợ. Cô có thể ngăn được mười Nhạc Phong, nhưng không thể ngăn cản một người đàn ông như vậy. Hơn mười giây sau, cô lại ngẩng đầu nhìn, bóng người ở cửa đã không còn thấy nữa.
Hai tháng trước Trần Vũ Phồn đã mở cửa hàng này, trang trí rất lãng mạn. Một mình cô quản lý và thuê ba người giúp việc. Tầng ba là phòng sinh hoạt hàng ngày của cô. Cô sống một mình nên căn phòng cũng đơn giảng. Một phòng khách một phòng ngủ, đồ đạc bên trong có gì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết. Khi Hứa Từ trèo tường vào tay vừa đụng vào mặt bàn thì nghe tiếng nước ở phía sau. Tràn Vũ Phồn đặt một cái bồn tắm lớn trong phòng khách, vừa là phòng tắm cũng là phòng khách, bên trong có người đang tắm. Khoảng khắc khi anh ta xoay người kia, không biết là trời mưa sét đánh tia chớp làm hỏng đường điện hay Trần Vũ Phồn biết anh đã trèo vào mà đúng lúc đóng công tắc nguồn điện. Tóm lại, trong nháy mắt tất cả lâm vào đêm đen.
“Vũ Phồn?”
Là giọng một cô gái. Từ nhỏ Hứa Từ mắc bệnh quáng gà không nhìn rõ mọi thứ lúc nhá nhem. Mơ hồ trong bóng đêm anh chỉ nghe tiếng cô gái đứng dậy từ bồn tắm, tiếng nước nhỏ kêu róc rách,
“Cô là ai?”
Anh đột nhiên xông tới, cô còn chưa hỏi anh đã lên tiếng trước.
“Anh nói xem tôi là ai?”
Dưới tầng rất ồn ào, cửa cũng ồn ào, cô nghe được có cảnh sát đến đây.
“Anh là cảnh sát có đúng không?”
Cô gái đi chân trần trên mặt đất, lưu lại từng dấu chân ướt sũng nước. Anh ngửi được trong không khí tràn ngập hơi thở thản nhiên, không phải mùi hương của sữa tắm, cô không dùng sữa tắm, là mùi hương cơ thể của cô gái. Cô đi về phía anh. Mùi hương này…. Hứa Từ đứng im tại chỗ, đầu óc không khống chế được cứng đờ, không thể suy nghĩ. Anh không nhìn thấy người, chỉ có thể tưởng tượng hình dáng của cô trong bóng đêm, đoán cô từ bồn tắm đi ra không mặc gì.
Mùi hương cách anh khoảng ba mươi xăng ti mét thì dừng lại, nhưng khoảng cách này để đủ để anh rối lòng. Anh không trả lời, cô hỏi liên tiếp hỏi:
“Hay là anh cho rằng tôi là tội phạm….”
“… Không phải.”
Hung thủ là đàn ông. Người báo án đã nói rõ như vậy.
“Vậy tại sao anh lại xông vào đây?”
Giọng cô dịu dàng ngọt ngào đến tận xương cốt.
“Anh cảnh sát, anh không biết là con gái khi tắm không thể tùy tiện đi vào sao?”
Cô bước từng bước đi tới, anh lui dần về phía sau. Anh thật may mán mặc dù không nhìn thấy gì cả nhưng không va chạm vào cái gì, lui đến sô pha phía sau trực tiếp ngồi xuống.
Nhưng thật đáng tiếc là sau khi cô đẩy anh vào ghế sô pha thì anh không còn chỗ nào để chạy, cô quay người lại ngồi lên đùi anh
“Ai cho anh vào?”
Cô không mặc quần áo, khi anh đưa tay định đẩy cô ra anh mới ý thức được điều đó. Da thịt bóng loáng nhẵn nhụi còn dính nước ướt ấm áp, đồ vật không nhìn thấy nhưng lại ngửi thấy mùi, hình ảnh sẽ càng thêm sống động.
Âm thanh rất nhẹ từ núm vυ" hếch của cô gái cọ vào lớp vải của đồng phục có thể nghe rất rõ ràng trong bóng tối. Anh cố gắng ổn định hơi thở đang hỗn loạn của mình
“… Cô xuống trước được không?”
“Không xuống thì sao?”
Giọng của cô không rõ là đang giận hay đang vui, thậm chí không giống như trêu đùa, đôi tay nhẹ nhàng mềm mại của anh đặt trước ngực anh.
“Anh cảnh sát, không ai nói cho anh, cô gái đang trần truồng chỉ có bạn trai mới có thể nhìn sao?”
Âm thanh bên ngoài rất ồn ào, là tiếng của Nhạc Phong và Trần Vũ Phồn. Nhạc Phong đã gọi thêm người đến, Trần Vũ Phồn một mình đã không ngăn được, cũng gọi thêm người trong quán đến. Tiếng nói nhao nhao ồn ào, náo nhiệt như trong chợ. Trong đêm đen ở đây lại tràn ngập hơi thở kiều diễm lên men khác hẳn. Khi Nhạc Phong phá cửa vào, Hứa Từ không tuân thủ quy định nghiêm ngặt, xoay người ôm cô gái vào lòng ấn xuống sô pha. Bệnh quáng gà của anh khiến anh không nhìn thấy rõ bố cục trong phòng, bộ đồng phục trên người may bằng vải cứng, cọ đau đầu vυ" của cô. Cô hít sâu một hơi khí lạnh, tiện đà cắn một cái vào cổ anh.
“Hừ…”
Cuối cùng anh cùng sờ soạng thấy một chiếc khăn tắm quấn lên người cô…
“Anh cảnh sát, tôi đã nói trong này không có ai.”
Nhạc Phong đẩy cửa bước vào, đèn pin của di động chiếu vào trong, bên trong không có một bóng người. Lập tức anh nhận được điện thoại của Hứa Từ
“Nhạc Phong, thu quân.”
Giọng lạnh như băng của Hứa Từ vang lên.
“Đã bắt được người ở phía đông.”
Anh rời đi từ cửa sau, không mang ô.
Cả ngõ nhỏ cũ nát chỉ có một mình anh, từng giọt mưa tí tách bị đèn đường nhuộm thành màu vàng ấm, nhỏ xuống vai anh. Đồng phục màu đen nhảy qua cửa sổ cũng chưa loạn, quần âu lại hơi phồng lên thành độ cong hình cung. Năm phút đồng hồ trước tình huống hỗn loạn đến mức anh thiếu chút nữa không khống chế được. Anh bị cô ấn vào sau bức màn sau lưng, bộ ngực mềm mại của cô đè ép lên ngực anh. Không phải quá to, nhưng lại mượt mà mềm mại khiến người ta khó có thể bỏ qua nó.
Cô dán bên tai anh, hơi thở dịu dàng như muốn cắn người
“Muốn tôi xuống cũng được, có bản lĩnh thì anh đừng cương cứng.”
Hứa Từ mắt trầm xuống dùng sức nắm di động, nhỏ giọng nói
“Tống Lê….”