Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 7

Trước Sau

break

Cố Bình Sinh bất đắc dĩ:
“Đừng lúc nào cũng cúi đầu mà hãy ngẩng lên, em có thấy ngọn núi kia không?”
Đào Quân đáp ngắn gọn:
“Thấy rồi.”
Giọng Cố Bình Sinh trở nên nghiêm túc hơn hẳn:
“Vượt qua ngọn núi đó, em sẽ thấy thế giới bên ngoài. Ở đó có muôn vàn sắc hoa rực rỡ, có những tòa nhà chọc trời. Nếu học tốt, em sẽ có cơ hội bước ra và nhìn ngắm tất cả. Nếu học không tốt vẫn có thể đi nhưng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”
“Lớp trưởng tiểu Quân thông minh như vậy chỉ trong một tháng đã từ không qua nổi điểm trung bình vươn lên bảy, tám mươi điểm. Thầy rất mong chờ ngày em bước ra ngoài thế giới rộng lớn, trở thành niềm tự hào của mọi người.”
Yết hầu mới nhú của Đào Quân khẽ nhấp nhô, nó cúi đầu thật nhanh.
Ăn xong bánh ngô, Cố Bình Sinh định đưa nó về nhà tránh tạm nhưng Đào Quân từ chối. Đứa bé bướng bỉnh lắm, nhất quyết không để thầy giáo đưa về.
Đào Quân nói:
“Em không ngốc đâu, đợi ông ta nguôi giận rồi em về, thầy đừng lo.”
Cố Bình Sinh gõ nhẹ lên đầu nó:
“Nói chuyện kiểu gì vậy?”
Đào Quân lập tức đổi giọng, giọng điệu mềm mỏng kéo dài:
“Thầy ơi, thầy về trước đi mà, được không — ”
Cố Bình Sinh chẳng bị lay động chút nào, nghiêm túc nhìn nó chằm chằm.
Đào Quân đành chịu thua cam đoan:
“Em đến nhà bạn học làm bài tập.”
“Ai?”
“Thằng đầu đinh đó nó có vở bài tập dư, em mượn nó. Thầy đừng theo em nữa, em khó chịu lắm.”
Cố Bình Sinh: “……”
Bị ghét bỏ rồi.
Sau khi Cố Bình Sinh rời đi, Đào Quân cứ nhìn theo bóng lưng thầy mãi cho đến khi không còn thấy nữa.
Sự lanh lợi ngoan ngoãn trên gương mặt đứa bé đột ngột biến mất.
Mây đen nén chặt bầu trời nặng nề như thể sắp sụp xuống. Một đàn quạ bay vòng quanh trên đầu Đào Quân theo nó suốt đường về nhà.
Đứa bé đẩy cửa vào, mùi rượu lên men xộc thẳng vào mũi nhưng lại bị mùi máu tanh nồng nặc trên người nó áp chế.
Lúc này, Đào Minh Sơn đang co rúm trong góc tường, gương mặt đầy sợ hãi chẳng còn vẻ hống hách khi nãy.
Nó cúi xuống nhặt lấy chiếc thắt lưng rơi trên sàn, từng bước tiến lại gần người đàn ông.
Làn da nó dần chuyển sang sắc trắng xanh kỳ dị, các đốt ngón tay vặn vẹo cùng với đó là cánh tay đầy vết sẹo bỏng do thuốc lá. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chi chít những vết bầm tím đáng sợ, máu từ sau gáy vẫn không ngừng rỉ xuống.
Thầy Cố từng nói bọn trẻ là những mầm non dưới ánh mặt trời rồi sẽ có một tương lai rực rỡ.
Tiếc thay, tương lai ấy, đã mất từ lâu rồi.
Cánh cửa không ai chạm vào bỗng dưng đóng lại, ánh mắt Đào Quân lạnh lẽo tàn nhẫn quét trong bóng tối, chiếc thắt lưng trong tay khe khẽ vung vẩy...
"Là đôi tay nào của ông vừa mới đánh thầy ấy vậy?"—
Cố Bình Sinh bước đi trên con đường thôn, vẻ mặt trầm tư khẽ nhíu lông mày lại. Cậu đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Dáng vẻ khi nãy của Đào Minh Sơn thực sự không bình thường. Không đơn thuần chỉ là những lời mỉa mai cay nghiệt, mà dường như là biểu hiện của một loại chứng rối loạn tinh thần. Có thể do uống rượu lâu ngày dẫn đến kích động, hoặc tệ hơn, bệnh trạng đã ăn sâu, hình thành rõ ràng xu hướng cuồng loạn.
Chuyện này nhất định phải tìm cách giải quyết.
Đào Quân mới chỉ chín tuổi. Dù có thi lên cấp hai trên huyện thì vẫn còn ba năm nữa. Nếu ba năm này cứ tiếp tục sống trong cảnh như thế hậu quả sẽ rất khó lường.
Đang miên man suy nghĩ, cậu chợt nhớ ra chiếc máy giặt hỏng ở nhà trưởng thôn. Nghĩ vậy, cậu liền rẽ sang con đường dẫn ra đầu thôn.
Trời tối rất nhanh, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên thổi tung mái tóc ngắn của cậu. Cố Bình Sinh đưa tay vuốt lại tóc, tiện thể tháo kính xuống để chỉnh lại cho ngay ngắn.
Tầm nhìn hơi nhòe đi trong thoáng chốc nhưng khi lấy lại được sự rõ ràng, cậu liền thấy một bóng người quen thuộc – Trần Nhị mặt rỗ. Gã đang xách một chiếc đèn lồng đỏ lớn, chầm chậm đi từ con đường bên ngoài thôn vào. Theo sau gã còn có mấy bóng người lặng lẽ, dáng vẻ âm trầm.
Thôn Đạo Gia đất rộng người thưa, đồng ruộng bỏ hoang nhiều. Cán bộ chính quy trong thôn chỉ có duy nhất trưởng thôn. Còn nếu tính cả những kẻ không chính quy, thì phải kể đến Trần Nhị mặt rỗ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc