Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 6

Trước Sau

break

Lời tiếp theo của Cố Bình Sinh như ngọn gió len lỏi vào tai Đào Minh Sơn, từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào lòng ông ta:
"Đời người sống được mấy chục năm, không cần phải vinh hoa phú quý chỉ cần sống thoải mái, chẳng lẽ anh không thấy như vậy tốt hơn sao?"
Đào Minh Sơn đã xiêu lòng, hé miệng định nói gì đó: "Tôi..."
Đúng lúc ấy, một giọng nói non nớt nhưng lại mang vẻ già dặn vang lên: "Ba."
Sắc mặt Đào Minh Sơn lập tức biến đổi.
Ở phía sau ông ta, nơi Cố Bình Sinh không nhìn thấy, một làn khói đen tụ lại giữa không trung dần dần ngưng kết lại thành móng vuốt sắc bén xuyên qua da thịt, siết chặt lấy tim ông ta!
Mắt Đào Minh Sơn chợt đỏ ngầu những tia máu nổi lên đầy dữ tợn. Ông ta như bị kích thích, đột nhiên gào lên:
"Kiếm tiền! Kiếm cái quái gì mà kiếm!"
"Đừng tưởng tôi không biết thầy đến đây chẳng qua là muốn dụ tôi đối xử tốt với thằng nghiệt chủng đó! Đồ khốn, ăn rồi chỉ biết phá! Nó chẳng khác gì con mẹ nó — đều là lũ vô dụng chuyên hại người!"
Cố Bình Sinh không kịp suy nghĩ nhiều. Thấy Đào Minh Sơn với lấy chiếc thắt lưng trên ghế, đồng tử cậu lập tức co rút, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả ý thức. Cậu lao tới kéo đứa trẻ vừa bước ra từ trong nhà chắn sau lưng mình.
"Chát!"
Âm thanh sắc bén xé toạc không khí, chiếc thắt lưng quất mạnh lên cánh tay Cố Bình Sinh vừa giơ lên đỡ.
Cả ba người trong phòng đều sững lại.
Đứa bé trong lòng nắm chặt lấy áo cậu, lực siết rất mạnh. Cố Bình Sinh tưởng nó sợ hãi bèn nén đau đưa tay vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, giọng điềm tĩnh nói với Đào Minh Sơn dường như đã tỉnh táo đôi chút:
"Tiền kiếm về là của anh, chính tay anh giữ lấy chẳng ai cướp mất được. Anh Đào, anh suy nghĩ lại đi."
Nói xong, sợ Đào Minh Sơn tỉnh táo hơn sẽ lại ra tay với con trai mình, cậu lập tức luồn tay dưới nách đứa bé nhanh chóng bế ra ngoài.
Cố Bình Sinh chạy mãi đến tận đường chính vẫn chưa thấy đủ xa. Lúc này, đứa bé trong lòng cậu lấy ngón tay chọc chọc:
"Thầy ơi, tối qua Đào Minh Sơn uống rượu đến hai, ba giờ sáng, giờ chắc còn chóng mặt không đuổi theo nổi đâu."
Giọng Cố Bình Sinh vẫn rất bình thản: "Thầy biết."
Nhưng vẫn cố chấp bế đứa bé chạy thêm một đoạn đường nữa.
Đứa bé: "..."
Đứa bé ngoan ngoãn để mặc cậu bế đi. Đến khi được đặt xuống, nó mới khẽ động đậy nhanh chóng túm lấy tay Cố Bình Sinh vén tay áo cậu lên.
Trên làn da trắng nõn hằn lên một vệt đỏ kéo dài trông vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Đào Quân trầm xuống. Nó không dám chạm vào vết thương ấy chỉ dám siết chặt tay áo cậu, đầu ngón tay bóp đến trắng bệch. Giọng nó trầm xuống, nghẹn lại:
“Ông ta chỉ là một kẻ nát rượu không còn cứu được nữa. Thầy làm vậy để làm gì?”
Cố Bình Sinh nhẹ nhàng giải thích:
“Thầy đến một chuyến ông ta lại được ăn uống no đủ, tâm trạng tốt thì sẽ bớt đánh em một trận. Không thiệt.”
Đào Quân vừa định phản bác thì miệng đã bị nhét một miếng bánh mềm ngọt. Nó ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười của Cố Bình Sinh.
“Chưa ăn trưa đúng không? Bánh ngô nhà bà Trương, món em thích đấy.”
Đào Quân cụp mắt nhìn chiếc bánh trong tay, vẻ mặt tức giận vơi đi ít nhiều. Nó lầm bầm:
“Thầy bình thường chỉ toàn ăn cháo trắng.”
Cố Bình Sinh thản nhiên nói: “Bởi vì dạ dày thầy không tốt.”
Đào Quân im lặng vài giây rồi bất ngờ há miệng cắn phập một miếng bánh, nó nghiến răng nghiến lợi:
“Lừa người! Đồ lừa đảo!”
Cố Bình Sinh thở dài, khẽ than:
“Lớp trưởng của chúng ta thật khó chiều mà.”
Thấy đứa bé vẫn còn u sầu Cố Bình Sinh liền dùng bàn tay của mình nâng nhẹ khuôn mặt non nớt, ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh nhìn nó:
“Nếu thực sự thấy áy náy thì từ giờ hãy tiếp tục cố gắng học tập, giữ vững điểm số trên chín mươi nhé.”
Đào Quân ậm ừ:
“Học giỏi thì có ích gì chứ?”
Cố Bình Sinh giơ tay chỉ về phía trước:
“Em nhìn xem, đó là gì?”
Đào Quân liếc qua, trả lời ngay:
“Bùn đất, lá rau úa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc