Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 5

Trước Sau

break

Mãi lâu sau chủ nhà mới bị đánh thức, tiếng bước chân loạng choạng va vào đồ đạc bàn ghế trong nhà vang lên, miệng không ngừng lẩm bẩm càu nhàu rồi mới ra mở cửa.
“Két — ” Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên một tiếng nặng nề. Trong bóng tối, một khuôn mặt sưng phù, vàng vọt vì rượu chè quá độ dần lộ ra.
Đó là cha của Đào Quân, Đào Minh Sơn. Đôi mắt vẩn đục của ông ta thô bạo lướt qua Cố Bình Sinh từ đầu đến chân, mãi đến khi nhìn thấy con gà quay và mấy lon bia trên tay cậu thì khóe miệng mới nhếch lên một nụ cười kỳ quái:
“Ha... là thầy Cố à.”
Cố Bình Sinh nhận ra sắc mặt Đào Minh Sơn so với lần trước còn tệ hơn.
Ông ta mở toang cửa, không chờ khách lên tiếng đã vội vàng chộp lấy túi đồ, xé ngay một cái đùi gà cắn ngấu nghiến, ăn đến mức dầu mỡ dính đầy miệng:
“Tôi nói này, giáo viên các thầy cũng sướng thật đấy lần nào đến cũng mang theo đồ ăn ngon, hề hề.”
Câu nói đầy ẩn ý này khiến người nghe không khỏi khó chịu.
Nhưng Cố Bình Sinh chỉ cười.
Nụ cười ấy không hề gượng gạo mà ngược lại vừa phải, xuất hiện đúng thời điểm như thể đang phối hợp với lời mỉa mai của Đào Minh Sơn. Khuôn mặt vốn đã hiền lành, đoan chính của cậu khi cười lại càng mang theo nét ôn hòa, dịu dàng như gió xuân.
“Những giáo viên giàu kinh nghiệm, chuyên môn vững vàng thì thù lao giảng dạy cao nhưng đó là thành quả của học vấn và năng lực giảng dạy. Tôi thì vẫn còn non trẻ, có lẽ chỉ làm chậm bước của đội ngũ giáo viên thôi.” Cậu vừa nói vừa cầm lấy một lon bia, bật nắp rồi đưa qua: “Nhưng cũng may, tôi vẫn có một công việc ổn định, chịu khó dành dụm thì ăn thịt uống rượu cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.”
Phải thừa nhận rằng động tác đưa bia này khiến Đào Minh Sơn vô cùng hài lòng.
Ông ta bật cười ha hả:
“Đúng vậy! Trước đây khi tôi còn có việc làm, tiền kiếm được chẳng kém gì mấy kẻ suốt ngày cắm đầu vào sách vở như các thầy đâu!"
Trước khi đến đây, Cố Bình Sinh đã tìm hiểu qua về quá khứ của Đào Minh Sơn. Thực ra, ông ta cũng có chút năng lực, làm việc không đến nỗi tệ chỉ là bản tính quá xấu, đi đến đâu cũng giở trò lừa gạt mưu mẹo vụn vặt.
Trước kia, đội khai thác khoáng sản trên huyện có tuyển lao động thời vụ, Đào Minh Sơn cũng từng tham gia. Nhưng rồi ông ta lén lấy trộm khoáng sản của người khác mang đi bán, sự việc ầm ĩ đến mức bị tống vào trại giam ba năm. Từ đó, chẳng còn ai dám thuê nữa.
Cố Bình Sinh hỏi:
“Anh Đào trước đây làm gì? Sao không tiếp tục công việc ấy?”
Nét mặt đắc ý của Đào Minh Sơn chợt cứng lại. Ông ta tặc lưỡi, vờ lơ đãng:
“Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì, nhắc lại làm gì…”
Nhưng làm sao có thể bỏ qua được? Mục đích hôm nay của Cố Bình Sinh chính là muốn nhắc đến chuyện này!
Cậu chỉ tập trung vào điểm mạnh của Đào Minh Sơn, khéo léo dẫn dắt, khiến ông ta nghe mà tâm trạng dần phấn chấn hơn. Đến khi đối phương đang vui vẻ, cậu liền nhân cơ hội nói ra lý do mình đến:
“Hôm trước đến nhà thấy anh đang sửa mái tôi đã biết ngay anh có sức. Mà đúng lúc lại có vụ sạt lở đất đã cuốn trôi đường làng ở thôn bên cạnh. Bây giờ họ đang tuyển người dọn dẹp, không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có sức là được. Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là anh.”
Mi mắt cụp xuống của Đào Minh Sơn hơi nhấc lên:
“Thật sao?”
Thấy Đào Minh Sơn có vẻ dao động, Cố Bình Sinh liền chêm thêm lời lẽ hấp dẫn:
“Tiền công được tính theo ngày nhưng đường bị hư hại nghiêm trọng, sau khi dọn xong còn phải tu sửa lại, chắc chắn không thể hoàn thành trong một, hai hôm. Số tiền kiếm được tuy không nhiều nhưng đủ để anh Đào uống ba chai mỗi ngày, bữa nào cũng có thịt có cá.”
“Có tiền rồi, anh có thể mua vài bộ quần áo mới, thay cái bình nước nóng hỏng kia đi, muốn tắm lúc nào cũng được. Họ đang cần người gấp, mức lương cũng có thể thương lượng. Đến lúc đó, bàn ghế, giường tủ trong nhà đều có thể đổi sang loại tốt hơn.”
Cố Bình Sinh chưa bao giờ có thái độ khinh thường hay xa lánh như những người khác trong làng. Những điều cậu nói ra, những lời khuyên cậu đưa ra, đều xuất phát từ góc độ có lợi cho Đào Minh Sơn. Bình thường cậu cũng hay mang đồ sang giúp đỡ lại cư xử nhã nhặn nên Đào Minh Sơn đặc biệt thích trò chuyện với cậu.
Đào Minh Sơn nhìn vào đôi mắt sáng trong, ôn hòa trước mặt mình, trong khoảnh khắc ấy, ông ta không còn là một gã sâu rượu vô dụng mà giống như một người đàn ông khỏe mạnh có thể gầy dựng một tương lai đáng trông đợi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc