Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 4

Trước Sau

break

Dừng một chút, ông ta chậm rãi nói tiếp:
“Thầy cũng thấy đấy, tình hình trong thôn... Tôi luôn nghĩ, không biết có cách nào để xây một con đường bằng phẳng cho thôn không?”
“Không cần quá rộng, chỉ cần xe lừa có thể kéo hàng qua dốc núi đưa nông sản ra ngoài bán là được. Như vậy, mọi người trong thôn cũng đỡ vất vả hơn.”
Lông mày Cố Bình Sinh khẽ động.
Đây chắc chắn là một việc tốt. Một vị lãnh đạo vĩ đại từng nói: Muốn giàu, trước tiên phải làm đường. Chỉ khi giao thông thuận lợi thì thương mại mới có thể phát triển lâu dài. Trưởng thôn Triệu Đức Vinh tuy chỉ học hết tiểu học, lên chức nhờ vào thâm niên nhưng việc ông ta có thể nghĩ đến điều này thực sự rất đáng khen ngợi.
Cố Bình Sinh lập tức bày tỏ sự ủng hộ.
Trưởng thôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, hỏi: “Thầy cũng thấy đây là chuyện tốt, đúng không?”
Cố Bình Sinh gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Thế nhưng ngay sau đó ông ta lại hít sâu một hơi thuốc, chậm rãi phì phèo làn khói mờ, trên mặt hiện lên một nụ cười cay đắng:
“Đúng vậy... rõ ràng đâu có gì xấu.”
Cố Bình Sinh hơi khựng lại, không hiểu vì sao đối phương đột nhiên có vẻ mặt ủ rũ như vậy. Nhưng trưởng thôn không định bàn tiếp về chuyện này chỉ phất tay đổi chủ đề:
“Dạo này trên núi liên tục có những động tĩnh không lành. Chúng tôi đã quyết định bảy ngày nữa sẽ tổ chức lễ cúng bái Sơn Thần. Nhà nào có người đều phải tham gia ngay cả trẻ con cũng không ngoại lệ. Vì vậy, trường học sẽ phải nghỉ trước thời hạn. Hai hôm nữa chắc bên trên sẽ thông báo cho thầy.”
Cố Bình Sinh: "..."
Cậu há miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào.
Trong ấn tượng của Cố Bình Sinh, từ “cúng bái” gần như chẳng hề dính dáng gì đến một xã hội hiện đại.
Hẳn đây là phong tục truyền lại từ thế hệ trước.
Mà một khi trưởng thôn đã lên tiếng có lẽ cả thôn đều đồng thuận. Với tư cách là người ngoài cậu cũng không tiện can thiệp hay phản đối. Nghĩ đến kế hoạch giảng dạy sắp bị một chữ "Nguy" to tướng đập nát, cùng với đám nhóc sẽ tha hồ quậy phá khi được nghỉ học Cố Bình Sinh chỉ có thể bất lực thở dài:
“Có việc gì cần tôi giúp không?”
Cố Bình Sinh không phải lên lớp soạn bài, chấm bài hay sửa bài tập nên nhất thời cũng rảnh rỗi.
Thế nhưng vị trưởng thôn vốn quen sai cậu làm đủ thứ việc lần này lại hiếm khi dứt khoát từ chối: “Không cần.”
Ánh mắt đen láy của ông ta nhìn chằm chằm vào cậu, giọng nói trầm xuống như thể đang cảnh báo: “Việc chuẩn bị cho lễ cúng lần này rất phức tạp, đến lúc đó có ồn ào chút cũng là chuyện bình thường. Thầy đừng tùy tiện ra ngoài tránh để mấy thứ dơ bẩn bám vào người. Cần gì thì cứ bảo tôi kêu Trần Nhị mặt rỗ mang đến cho.”
Nói xong, ông ta tiện tay gõ đầu điếu thuốc khiến nó xuống bậc thềm gạch, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng rồi xoay người rời đi.
Cố Bình Sinh: “..."
Cậu khẽ thở dài một hơi.
Thôi thì, nhập gia tùy tục.
Nghĩ vậy, cậu cũng không chần chừ nữa. Trên đường về cậu ghé qua tiệm tạp hóa mua hai lon bia, tiện thể sang hàng ăn bên cạnh mua thêm nửa con gà quay.
Kéo ống quần lên một đoạn, cậu xách theo túi đồ men theo con đường bùn lầy gồ ghề mà đi, lội qua hai con mương lát đá, cuối cùng dừng chân trước một căn nhà trồng cây liễu trong sân.
Cố Bình Sinh giơ tay gõ cửa, lực đạo từ từ chậm rãi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc