Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 3

Trước Sau

break

Lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ này, Cố Bình Sinh từng chứng kiến một khoảnh khắc hiếm hoi hắn đánh mất vẻ bình thản ấy. Nhưng sau đó, dù mơ thấy bao nhiêu lần đối phương vẫn trước sau như một. Điều này khiến cậu không khỏi để tâm thậm chí có chút tò mò.

Dần dần, Cố Bình Sinh không còn xem hắn như một ảo giác do áp lực công việc gây ra nữa. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, lần đầu tiên cậu mở miệng hỏi:

“Anh tên gì?”
Người đàn ông vốn đã khép hờ mắt, nghe vậy chậm rãi mở ra ánh nhìn thẳng tắp hướng về phía cậu.
“Hình Dã.” Hắn mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Hình trong trừng phạt, Dã trong hoang dã. Nhớ cho kỹ.”
Cố Bình Sinh bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Trần nhà cũ kỹ, mảng vữa bong tróc để lộ những viên gạch đỏ thô ráp. Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi với tay lấy kính từ đầu giường đeo vào.
Sau đó, không chút do dự, cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Nói là phòng vệ sinh nhưng thực chất chỉ là một căn nhà tạm bợ dựng lên đơn giản. Tấm gương treo trên tường là do cậu tự mang đến khi mới dọn vào. Điều kiện ở thôn Đạo Gia khá thiếu thốn nhưng không hiểu sao, ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây cậu đã nhanh chóng thích nghi.
Cố Bình Sinh cầm bình giữ nhiệt rót nước nóng vào chậu để rửa mặt. Trong lúc vô tình liếc qua tấm gương trước mặt, cậu phát hiện một vệt bẩn đã khô lại bám trên đó. Không nghĩ ngợi nhiều cậu tiện tay lấy khăn giấy thấm nước lau sạch, cuối cùng còn dùng đầu ngón tay vẽ lên đó một khuôn mặt cười.
Nhìn chằm chằm vào nụ cười đơn giản ấy, cậu nghiêm túc cổ vũ bản thân:
“Cố lên, Cố Bình Sinh! Mày làm được mà!"
Trông có hơi ngốc, nhưng chỉ cần không ai nhìn thấy thì cũng chẳng sao.
Sau khi ăn sáng và chấm xong hai mươi ba bài tập của cả lớp, thấy thời gian đã gần đến Cố Bình Sinh xách túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Ngay khi cậu vừa rời đi, khuôn mặt cười trên gương không hề nhạt đi mà còn bắt đầu biến đổi. Đường nét của miệng và mắt càng lúc càng kéo giãn, vặn vẹo đến mức không còn giống hình dạng ban đầu. Cả mặt gương như bị một thứ gì đó vô hình bóp méo, phản chiếu những bóng người mờ mịt.
Bên trong vang lên một tràng tiếng cười quái dị.
“Hì hì... cố lên nhé... hì hì hì...”
Hôm nay là thứ Bảy, trường tiểu học thôn Đạo Gia không có lớp. Việc duy nhất mà Cố Bình Sinh cần làm chính là đến thăm nhà lớp trưởng Đào Quân đúng như những gì cậu đã nói trong mơ.
Trên đường đi cậu tình cờ gặp trưởng thôn.
Trưởng thôn thôn Đạo Gia tên Triệu Đức Vinh, mái tóc lưa thưa đã bạc gần hết, hốc mắt trũng sâu. Ông ta lúc nào cũng nhíu chặt đôi mày, môi không rời chiếc tẩu thuốc thô kệch trên tay, gương mặt lộ rõ vẻ lo âu. Dù mới hơn năm mươi nhưng trông cứ như đã ngoài sáu mươi.
Bộ dạng khổ sở của ông ta khiến ai đi ngang qua cũng khó lòng phớt lờ. Trước đây, Cố Bình Sinh từng khéo léo dò hỏi xem trưởng thôn đang gặp phải vấn đề gì. Ai dè, chỉ trong một thời gian ngắn cậu đã phải giúp ông ta đủ thứ chuyện lớn nhỏ — từ gieo hạt, nuôi gà, cày ruộng, chẻ củi, cho đến sửa cửa sổ, sửa cả tivi.
Lúc này thấy cậu, trưởng thôn không khách sáo chút nào lập tức vẫy tay gọi:
“Ê, thầy Cố! Cái máy giặt nhà tôi hình như lại hỏng rồi, lát nữa rảnh qua giúp tôi xem thử nhé?”
Chỉ là chuyện nhỏ cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Hơn nữa, khi cậu mới đến thôn chưa tìm được chỗ ở chính trưởng thôn đã đứng ra sắp xếp giúp cậu.
Cố Bình Sinh thuận miệng đáp: “Được thôi.”
Sau khi tán gẫu vài câu cậu định rời đi. Nhưng vừa bước được mấy bước, trưởng thôn bỗng gọi giật lại, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ.
“Thầy Cố...” Giọng ông ta hơi do dự, ánh mắt không nhìn thẳng vào cậu: “Thầy là người có học, hiểu biết sâu rộng. Tôi muốn hỏi thầy một chuyện.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc