“Sau đó bị ông nội nó túm tai lôi về.”
Người đàn ông quan sát cậu, thấy giữa đôi mày vẫn còn vương chút giận dữ chưa tan liền nhướng mày hỏi:
“Cậu bất mãn với bác bảo vệ đó à?”
Cố Bình Sinh liếc hắn một cái.
Không trả lời không có nghĩa là phủ nhận.
Thôn Đạo Gia nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh dân số ít ỏi, việc hiệu trưởng sắp xếp cho người thân đến làm việc cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đã nhận trách nhiệm trông coi trường học mà lại bỏ đi hẹn hò trong lúc tuần đêm, đến khi nghe tin có học sinh mất tích lại còn phải để người ta gõ cửa thúc giục mới miễn cưỡng ném cho một chùm chìa khóa… Điều này, cậu thực sự không thể chấp nhận được.
Người đàn ông biết cậu đang giận lắm rồi chỉ là không thích nói xấu sau lưng người khác nên mới nhịn xuống như vậy. Hắn thuận theo mà vỗ nhẹ vai cậu, giọng điệu dỗ dành:
“Được rồi, đừng giận nữa. Người tốt sẽ sống lâu trăm tuổi còn kẻ xấu thì trời tru đất diệt, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi.”
Y như đang dỗ trẻ con vậy.
Khóe miệng Cố Bình Sinh giật nhẹ, cậu đẩy hắn ra.
Người đàn ông chẳng những không bực mà còn khẽ cười, ánh mắt cong lên đầy ý cười:
“Biết cách dùng khen thưởng để khuyến khích học sinh, chịu khó tìm hiểu tính cách từng đứa để có thể thực sự bước vào thế giới của chúng… Chỉ trong một tháng mà đã chinh phục được biết bao trái tim nhỏ bé. Với một giáo viên lần đầu đứng lớp mà nói, cậu đã làm rất tốt rồi.”
Được hắn khen như vậy, vẻ mặt bình tĩnh của Cố Bình Sinh hiếm khi xuất hiện chút lúng túng. Nhưng chỉ vài giây sau cậu bỗng nhận ra điều gì đó, lập tức quay sang nhìn hắn:
“Nghe anh nói… hình như anh rất rõ những chuyện tôi đã làm gần đây?”
Người đàn ông khẽ cúi đầu xuống, kề sát tai cậu giọng nói trầm thấp pha chút lười biếng:
“Đương nhiên rồi, bởi vì tôi chính là giấc mơ của cậu mà.”
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên vành tai trắng nõn của cậu, nhuộm lên đó một mảng đỏ ửng đầy mập mờ.
Cố Bình Sinh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể có chút tăng cao, vội nghiêng đầu né tránh cố làm ra vẻ tự nhiên mà tiếp tục chủ đề ban nãy:
“Lớp trưởng lại có thêm vết thương mới, tôi định đi thăm nhà một chuyến, tiện thể giới thiệu cho bố nó một công việc.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Như vậy, điều kiện gia đình họ có thể khá hơn một chút. Bố thằng bé có việc để làm cũng bớt thời gian soi mói con mình.”
Cố Bình Sinh từng nghĩ đến việc đưa đứa bé ra khỏi môi trường đó, nhưng mẹ nó đã mất, một đứa trẻ chín tuổi chỉ cao đến thắt lưng cậu thì có thể đi đâu?
Một gia đình đơn thân nghèo khó, từ khi cậu đến dạy ở thôn Đạo Gia hơn một tháng nay cũng chưa từng thấy có họ hàng nào ghé thăm. Rất có thể, quan hệ giữa họ vốn đã xa cách hoặc chẳng còn ai có thể giúp đỡ.
Nếu cố gắng dùng pháp luật tước quyền nuôi dưỡng của người cha thì đứa trẻ ấy sẽ đi đâu? Một mái nhà mới chưa chắc đã là một chốn bình yên. Không phải tất cả họ hàng đều sẵn sàng dang tay cưu mang, cũng chẳng ai dám đảm bảo nơi đó sẽ không xuất hiện một người cha khác – một người cũng chẳng đối xử tốt hơn với nó là bao.
Dẫu thoát khỏi bạo lực gia đình thì cái giá phải trả có khi lại là cuộc sống bấp bênh, không nơi nương tựa.
Bạo lực gia đình, tư tưởng phong kiến, trẻ em bị bỏ lại phía sau, suy nghĩ học hành vô dụng…
Thôn nhỏ này chất chứa vô số vấn đề giáo dục như một cơn sóng dữ. Những rào cản ấy sừng sững chắn ngang tương lai của lũ trẻ khiến lòng Cố Bình Sinh trĩu nặng lo âu.
Người đàn ông lặng lẽ quan sát cậu rồi bật cười:
“Nếu đã muốn làm gì đó thì cứ làm đi.”
Cố Bình Sinh cũng nghĩ vậy. Dù khó đến đâu cậu vẫn sẽ thử. Luôn có cách để giải quyết vấn đề.
Không ai nói thêm lời nào. Hai người im lặng chia nhau nốt chỗ bỏng ngô, cùng ngồi trước chiếc TV cũ kỹ, xem đến khi bộ phim kết thúc.
Rồi giấc mơ dần tan, thế giới trước mắt cũng theo đó trở nên hư ảo.
Cố Bình Sinh vô thức ngoảnh đầu lại nhìn.
Người đàn ông có gương mặt góc cạnh, đường nét cằm sắc sảo, sống mũi cao thẳng. Đôi mắt đào hoa trời sinh, mỗi khi nhướng mày ánh mắt lại khẽ lay động, mang theo nét yêu mị đầy mê hoặc. Mỗi khi nói chuyện, khóe môi hắn luôn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong mơ hồ như thể đang cười mà cũng như không.
Dù có thốt ra lời nào kinh thiên động địa, giọng điệu của hắn vẫn dửng dưng, hờ hững đến mức khiến người nghe phải nghi ngờ — giống như tất cả những chuyện trên đời đều không đáng để bận tâm. Cứ như thể hắn đã biết trước mọi thứ hoặc cũng có thể chẳng có điều gì đủ quan trọng để khuấy động tâm trí hắn.