Cố Bình Sinh lại mơ thấy giấc mơ đó.
Cậu đứng trong một hành lang tối tăm, hai bên là màn sương đen đặc quánh tối đến mức giơ bàn tay ra cũng không thấy 5 ngón. Làn sương không ngừng cuộn trào, dày đặc đến mức như thể có thực thể, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị hút vào trong.
Từ sâu trong sương đen, những tiếng thì thầm rì rầm vang lên. Trước đây, mỗi lần mơ thấy cảnh này cậu chưa bao giờ tìm ra được nguồn gốc của âm thanh đó. Lần này cũng vậy, cậu chỉ khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước về phía ánh sáng trước mặt.
Cuối hành lang là một cánh cửa có kích thước bình thường, trên bề mặt vương đầy dấu vết hoen gỉ do thời gian bào mòn. Thế nhưng, ngay chính giữa cánh cửa lại có một hoa văn sắc nét đến khác thường: một cây thánh giá đen bị vỡ vụn, bên dưới là ngọn lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa ấy dữ dội đến mức dường như muốn thiêu rụi hoàn toàn những gì còn sót lại của cây thánh giá.
Cố Bình Sinh không thích hình vẽ này. Nhìn lâu, cậu có cảm giác khó chịu đến từ sâu trong tâm khảm.
Cậu nắm lấy tay nắm cửa, đẩy nhẹ bước vào trong.
Ánh sáng chói lòa từ đèn huỳnh quang lập tức xua tan đi hết thảy cảm giác u ám, đặc quánh trong không khí.
Trước mặt cậu là một thư phòng nhỏ, chỉ cần bước ba, bốn bước là có thể nhìn thấy toàn bộ không gian. Bên trong chẳng có bao nhiêu đồ đạc, ngoài một chiếc sô pha nhỏ và một chiếc tivi kiểu cũ. Đó là mẫu tivi đã bị đào thải từ lâu, thân máy dày cộp, màn hình méo mó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” nhiễu sóng. Tất cả những điều đó khiến người ta có cảm giác như vừa bị kéo ngược về quá khứ.
Cố Bình Sinh đi đến trước ghế sô pha và trông thấy chủ nhân của căn phòng này.
Người kia rõ ràng đã nghe thấy tiếng động khi cậu bước vào nhưng vẫn thản nhiên nằm dài, hoàn toàn không có ý định ngồi dậy tiếp khách. Đến khi Cố Bình Sinh tiến lại gần hắn mới lười biếng hé mắt, khóe môi cong lên đầy ý cười, giọng điệu thoải mái như thể đã quen biết từ lâu: “Lại đây ngồi đi này, phim vừa hay đến đoạn cao trào đấy.”
Cố Bình Sinh nhìn hắn chiếm trọn cả sô pha bằng tư thế vô cùng tùy tiện, bình tĩnh hỏi: “Ngồi đâu?”
Người đàn ông nghe vậy, không những không nhường chỗ mà còn hứng thú vỗ mạnh lên đùi mình, âm thanh vang dội khắp phòng.
Cố Bình Sinh chẳng thèm nói thêm một lời quay người bước thẳng ra cửa.
“Ấy ấy! Đùa thôi mà, sao nghiêm túc thế? Quay lại đi, tôi sai rồi!"
Người có ngoại hình ưa nhìn luôn có một loại đặc quyền nhất định, huống chi người đàn ông này còn thuộc hàng đẹp trai xuất sắc. Thế nên, Cố Bình Sinh cuối cùng cũng bị hắn dỗ dành mà ngồi xuống sô pha, trong tay còn bị nhét cho một hộp bỏng ngô.
Chỉ là… trong căn phòng nghèo nàn đến mức khiến ăn mày cũng phải động lòng thương hại này, cậu thật sự không hiểu hộp bỏng ngô này từ đâu ra.
Như lời hắn nói, bộ phim trên màn hình quả thực đã đến đoạn gay cấn. Sau nhiều ngày gom góp manh mối và tận mắt chứng kiến vô số vụ án đẫm máu, nhóm nhân vật chính cuối cùng cũng phát hiện ra toàn bộ ngôi làng này đều là quái vật ăn thịt người. Sự liều lĩnh khám phá của họ đã chọc giận cả ngôi làng mở màn cho một cuộc truy sát nghẹt thở.
Màn hình có chút nhiễu nhưng diễn xuất của dàn diễn viên lại quá chân thực, trông chẳng khác gì cảnh tượng ngoài đời thực.
Cố Bình Sinh hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim, vừa xem vừa tiện tay ném một miếng bỏng ngô vào miệng.
“Rộp...”
Nhân vật phụ chưa kịp thét lên một tiếng thì đã bị quái vật cắn đứt cổ.
Người đàn ông bên cạnh phút trước vẫn còn nghiêm túc xem phim, phút sau đã lười biếng ngả người lên người Cố Bình Sinh, tiện tay bốc một nắm bỏng ngô bỏ vào miệng tùy tiện hỏi:
“Dạo này thế nào? Công việc vẫn ổn chứ?”
Cố Bình Sinh khẽ gật đầu: “Vẫn tốt, học sinh khá ngoan.”
Nhớ lại những chuyện xảy ra trong tháng qua, có một chuyện khiến cậu không khỏi nhíu mày:
“Chỉ là bác bảo vệ trường có phần quá bất cẩn. Có lần một học sinh bị nhốt trong phòng chứa đồ mà chẳng ai hay biết. Ông của đứa bé đến trường tìm nhưng không thấy ai ra mở cửa liền đi vòng ra sau núi tìm cháu.”
“Hai ngày đó mưa lớn không ngớt, đêm hôm ấy còn xảy ra vài vụ sạt lở đất. Cũng may tôi để quên đồ ở trường, trên đường quay lại vô tình gặp được ông ấy mất cả buổi trời mới khuyên nhủ được.”
Người đàn ông im lặng lắng nghe, đợi cậu nói xong mới hỏi: “Vậy cuối cùng ông ấy có tìm thấy cháu không?”
Cố Bình Sinh cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở điểm nào. Cậu khẽ thở dài, bất đắc dĩ kể tiếp:
“Tìm được rồi. Có điều, đứa nhỏ đó chắc bị nhốt lâu quá thành ra sợ hãi quá độ cứ suy nghĩ lung tung. Khi được phát hiện, nó vừa khóc vừa hét lên rằng chính tôi đã hại chết ông của nó, rồi bất ngờ xô mọi người ra, chạy thẳng về phía bờ sông.”
“Cuối cùng bị vớt lên ướt như chuột lột, cả gương mặt lạnh đến mức tím tái, chẳng còn nhận ra nổi… Haiz.”
Cậu xót xa cho học sinh của mình, giọng nói mang theo chút thương cảm dịu dàng, lại xen lẫn cả bất đắc dĩ lẫn buồn cười.