Gã thường xuyên giúp cậu mang đồ, chạy việc vặt. Để đáp lại, mỗi lần rảnh rỗi Cố Bình Sinh lại kể cho gã nghe những câu chuyện truyền kỳ mà gã thích. Cứ như thế, hai người dần trở nên thân thuộc.
Vừa nhìn thấy Cố Bình Sinh, Trần Nhị mặt rỗ liền lên tiếng chào hỏi:
“Thầy Cố, sao thầy lại ra đây? Thứ bảy mà cũng dạy học à?”
Cố Bình Sinh lắc đầu:
“Không, máy giặt nhà trưởng thôn hỏng, tôi qua xem thử.” Sau đó, cậu liếc nhìn chiếc đèn lồng lớn trên tay Trần Nhị mặt rỗ, thắc mắc: “Sao giữa ban ngày lại thắp đèn vậy?”
Trần Nhị mặt rỗ thản nhiên đáp:
“Sắp đến lễ cúng Sơn Thần rồi, trong làng không yên ổn. Thứ này là nến đỏ của chùa dùng để xua đuổi ma quỷ.”
Cố Bình Sinh: “…”
Cũng hợp lý.
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đội ngũ im lặng phía sau Trần Nhị mặt rỗ bỗng xôn xao. Một người phụ nữ quyến rũ, dáng vẻ yêu kiều khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười mỉm đầy ẩn ý rồi cất giọng hỏi:
“Cúng bái Sơn Thần gì vậy? Sao lúc nãy anh không nhắc gì hết thế anh chàng trai đẹp trai?”
Sắc mặt Trần Nhị mặt rỗ lập tức lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên âm u:
“Chuyện của thôn, không liên quan đến người ngoài. Lo mà giữ mồm giữ miệng đi đừng hỏi nhiều.”
Nói đến đây, gã vô thức liếc nhìn sang Cố Bình Sinh, chợt nhận ra câu nói vừa rồi có thể gây hiểu lầm, liền nhanh chóng quay đầu lại vội vàng bổ sung:
“Không phải tôi nói thầy đâu.”
Cố Bình Sinh: "..."
Thực ra, cậu cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả nhưng chính vì Trần Nhị mặt rỗ nhấn mạnh như thế nên bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Đặc biệt là trong đội ngũ phía sau, có hai người lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt soi xét một trước một sau lần lượt rơi xuống người cậu.
Một ánh mắt đến từ người đàn ông đứng đầu đội. Đôi mắt sắc bén, mày kiếm mắt sao, khoác trên mình chiếc áo khoác dã chiến màu xanh lục. Dù trên lưng còn cõng theo một người nhưng dáng đứng của anh ta vẫn thẳng tắp, cứng cỏi như một quân nhân.
Ánh mắt còn lại thuộc về người già duy nhất trong đội ngũ.
Nếu như ánh nhìn của người đàn ông kia chỉ thoáng lướt qua, thì lão già này lại nhìn chằm chằm cậu không chút kiêng dè. Ánh mắt âm u, tràn đầy tính xâm lược cứ như đang cân nhắc xem cậu có giá trị lợi dụng hay không.
Cố Bình Sinh khẽ nhíu mày, điềm tĩnh ngẩng nhìn thẳng về phía đối diện.
Lão già dường như không ngờ cậu dám nhìn thẳng lại. Ngớ ra một giây rồi cất tiếng cười khàn đặc.
Một thôn làng hẻo lánh đột nhiên xuất hiện bảy vị khách lạ — năm nam hai nữ, đủ mọi lứa tuổi, ăn mặc khác biệt trông chẳng hề tầm thường.
Thế nhưng, Cố Bình Sinh lại không thích hóng chuyện.
Cậu chẳng định nán lại, chỉ chào Trần Nhị mặt rỗ một câu rồi xoay người bước đi.
Vừa mới cất bước, khóe mắt vô tình thoáng thấy một ống quần trống không.
Chính là người thanh niên đang được cõng trên lưng người mặc áo khoác dã chiến.
Anh mặc sơ mi trắng, trông có vẻ vừa bị ngã đuôi áo và quần tây nhăn nhúm, lấm lem bùn đất. Khuôn mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt cả quãng đường chẳng nói lấy một lời nào, rõ ràng tình trạng không ổn.
Có lẽ nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cậu, người mặc áo khoác dã chiến vừa điều chỉnh lại tư thế để giữ chắc đối phương trên lưng, vừa thản nhiên lên tiếng giải thích:
"Cậu ấy xui xẻo bị chó cắn, vết thương nhiễm trùng nên phải cắt bỏ nửa chân. Đường núi khó đi nên vừa nãy chân giả bị rơi mất tiêu rồi. Không biết trong thôn có thợ mộc nào tay nghề tốt không? Chúng tôi muốn nhờ làm một cặp nạng."
Cố Bình Sinh sững người một chút rồi đáp ngay:
"Có đấy. Từ đường này đi vào, đến ngã ba thì rẽ trái vào lối nhỏ sau đó cứ men theo bờ tường mà đi, đếm đến nhà thứ tư bên phải là tới. Trên cửa có đóng một cái đầu tê giác bằng gỗ, rất dễ nhận ra."
Nghe xong, người đàn ông nhướng mày, ánh mắt thoáng chút dò xét.
Cách nói chuyện của cậu rõ ràng mạch lạc, đặc biệt nhấn mạnh những điểm mang tính nhận diện.