“Hướng Dương, bây giờ cô phải đi liền sao?” ŧıểυ Tôn thấy Ôn Hướng Dương không thay đồng phục làm việc, còn mang theo ŧıểυ Q đi khỏi, đi lên trước dò hỏi.
Ôn Hướng Dương mỉm cười: “ Ừ, thời tiết lạnh, tôi muốn dẫn ŧıểυ Q đi mua ít quần áo.”
“ À.” ŧıểυ Tôn nhìn những nữ sinh phía sau trong mắt học rõ ràng rất vui sướиɠ khi người khác gặp họa nói: “Không phải đám kia nữ sinh kia làm khó cô chứ?”
“Không. ŧıểυ Tôn, cô đi làm việc đi, đừng cãi nhau với họ.” Ôn Hướng Dương không muốn làm liên lụy ŧıểυ Tôn, dù sao những nữ sinh kia còn chưa tốt nghiệp, họ nhắm vào cô có khả năng chỉ là bởi vì một chuyện nhỏ không đáng kể.
“Vậy được rồi, cô đi đường cẩn thận.”
“ Được, tôi đi trước.” Nhận chức không thành công, Ôn Hướng Dương mang theo ŧıểυ Q đi đến cửa hàng thú cưng.
ŧıểυ Q vừa tới, chuồng chó đều là những đồ tốt, mắt nhìn thấy toàn đồ mùa đông, ŧıểυ Q cũng không có quần áo, cô nên mặt quần áo để giữ ấm thân cho ŧıểυ Q khi mang nó ra ngoài.
Cửa hàng thú cưng đồ vật cần thiết gì cũng có, Ôn Hướng Dương đi xuyên qua các quầy hàng rồi đến khu quần áo cho thú cưng cô chọn vài bộ, trước sau gì cũng cảm thấy không hài lòng lắm, cuối cùng quyết định mua vải may, tự mình về nhà may.
Từ quần áo đến bốn bộ móng vuốt đến vòng cổ, mũ.
Ôn Hướng Dương lấy đủ vải may và len sợi vào lòng, liền bắt đầu đo kích thước cho ŧıểυ Q, căn cứ vào kích thước của ŧıểυ Q làm.
Làm được một lúc trời liền tối.
Hôm nay Mộ Lăng Khiêm về nhà sớm hơn mọi hôm, trong nhà rốt cuộc còn có một cô gái nhỏ chờ hắn trở về.
Nhưng mà, hắn về đến nhà, lại phát hiện, Ôn Hướng Dương nằm trên sô pha ngủ mất, ŧıểυ Q cũng cuộn tròn thân thể dựa vào bên cạnh chân Ôn Hướng Dương, trên bàn còn có không ít vải may quần áo và len sợi bày ra lộn xộn.
Hắn đi lên phía trước, cầm lấy cuộc len trong tay Ôn Hướng Dương, vừa cầm lấy liền thấy, rõ ràng chính là đan áo len cho ŧıểυ Q.
Mộ Lăng Khiêm nhìn đến thứ này, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm, nhấc chân liền đạp ŧıểυ Q một cáị.
ŧıểυ Q căn bản còn ngủ bị đá một cái” gâu” la lên một tiếng, nhảy dựng lên, cũng đánh thức Ôn Hướng Dương đang nằm trên ghế sô pha.
Ôn Hướng Dương dụi dụi mắt, thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt.
Cô còn hơi buồn ngủ mỉm cười một cái:” “Mộ thiếu, anh đã về rồi.”
Mộ Lăng Khiêm quét qua Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, không nói gì.
Cô gái này hôm qua muốn hắn về sớm một chút, hôm nay hắn đã trở về, thế nhưng ngay cả cơm cô cũng không có nấu, còn nằm ngủ ở trên sô pha, đan áo lông cho ŧıểυ Q? Cô cũng chưa từng đan áo lông cho hắn!
Ôn Hướng Dương bị ánh Mộ Lăng Khiêm nhìn dần tỉnh táo lại, lúc này cô mới phát hiện bây giờ đã là buổi tối, cô còn chưa có nấu cơm tối.
“Mộ thiếu, tôi đi nấu cơm tối cho anh.” Ôn Hướng Dương vội vàng đứng lên, cô có thể cảm nhận được Mộ Lăng Khiêm đang không tốt, có thể là do mùa đông, mau mệt mỏi, cô đan áo len, cư nhiên liền ngủ mất.
Nhưng mà, cô mới vừa đứng lên, lại bị Mộ Lăng Khiêm nhanh chóng kéo tay lại.
Ôn Hướng Dương bị kéo trong lòng hồi hộp một chút, giọng nói lạnh lùng truyền đến đầu.
” Em giúp nó đan áo lên?” Thời điểm Mộ Lăng Khiêm nói “Nó”, liền nhìn chằm chằm ŧıểυ Q, ánh mắt lạnh lẽo kia làm ŧıểυ Q nấc lên một tiếng, duỗi thẳng ra thành cái cầu, sợ lại bị Mộ Lăng Khiêm đá.
“Trời lạnh, em mang ŧıểυ Q đi ra ngoài, sợ mùa đông nó sẽ lạnh.” Ôn Hướng Dương giải thích một câu.
Nhưng không nghĩ tới, cô giải thích lại làm sắc mặt Mộ Lăng Khiêm càng trở nên khó coi.
Ôn Hướng Dương không biết mình đã nói sai chỗ nào, cô thậm chí còn nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm đang nắm chặt cái áo len cô đan được một nữa, bộ dạng giống như hận không thể đem xé nát.