“Mộ thiếu……” Khuôn mặt nhỏ của Ôn Hướng Dương cúi xuống, nhìn Mộ Lăng Khiêm trước mặt nói một tiếng, giọng nói có chút tội nghiệp.
Cô chỉ là quá mệt mỏi, ngủ quên, không có nấu cơm mà thôi.
Mộ Lăng Khiêm nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương, thật là càng nhìn cô càng thêm khó chịu, đã làm sai, còn dám ở trước mặt hắn giả vờ đáng thương.
Mộ Lăng Khiêm ném áo len trong tay ra, ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, sau đó, Mộ Lăng Khiêm cư nhiên đi đến chỗ bàn trà, cầm tất cả những cuộn len và vải may lên, sau đó, ” Bụp ” một tiếng, ném tất cả vào thùng rác.
“Mộ thiếu, anh làm gì vậy?” Ôn Hướng Dương nhìn thấy hành động của Mộ Lăng Khiêm, cô la lớn một tiếng, tức giận đến mức nước mắt đã trào dâng trong hốc mắt:” Những cuộc len là em mua về để đan áo len cho anh!”
Những lời này, làm cơ thể Mộ Lăng Khiêm cứng đờ một chút.
Cô còn nghĩ, chờ hắn trở về, đo kích cỡ cho hắn, cũng đan một cái áo len cho hắn.
Nhưng hắn cư nhiên đem len vứt tất cả vào thùng rác!
Nhất thời trong lúc này, hai người ai cũng đều không nói chuyện, ŧıểυ Q đi vào một bên cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
” Nếu anh không thích, em không làm là được.” Ôn Hướng Dương lau nước mắt, quay người đi vào phòng bếp.
Mộ Lăng Khiêm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Ôn Hướng Dương bóng, mắt lại nhìn mấy cuộn len trong thùng rác.
Nếu chỉ đan áo len cho ŧıểυ Q, đúng thật không cần dùng nhiều len như vậy.
Ôn Hướng Dương làm cơm xong, hai người liền cứ im lặng mà ăn, Ôn Hướng Dương không nói gì, Mộ Lăng Khiêm cũng không có mở miệng.
Ăn cơm xong, Ôn Hướng Dương thu dọn bát đũa xong liền trở về phòng.
Mộ Lăng Khiêm căn bản ngồi trên ghế sô pha coi tạp chí nhìn thấy Ôn Hướng Dương đi lên lầu, con ngươi trầm xuống, cũng buông tạp chí đi theo lên lầu.
Ôn Hướng Dương tắm xong vừa mới đi ra phòng tắm, cô mở cửa, cửa phòng cũng bị mở ra.
Nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm xuất hiện ở cửa, một câu cô cũng không nói, chỉ đi lấy khăn bông tính sấy tóc.
Nhưng mà, cô mới vừa lấy khăn bông ra khăn, nữa đường mơ hồ đã bị người khác lấy mất.
Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.
Mộ Lăng Khiêm kéo cô ngồi lên giường, kiên nhẫn giúp cô lau tóc.
Ôn Hướng Dương ngồi im, một câu cũng không không biết nói gì, cô không thể hiểu được tâm trạng hắn, còn đem len cô mua về đan áo bỏ hết, cô cũng có cảm xúc.
Cô không giám tức giận với hắn, cô liền sẽ cãi nhau khi nói chuyện với hắn.
Đêm đó, trên giường Mộ Lăng Khiêm liền cứ như vậy ôm Ôn Hướng Dương, thời điểm Ôn Hướng Dương ngủ mơ mơ màng màng, hình như có nghe thấy Mộ Lăng Khiêm có nói một câu, khi Mộ Lăng Khiêm nói, cô còn nghe rất rõ ràng, nhưng mà, ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, cô lại không nhớ rõ hôm qua Mộ Lăng Khiêm nói cái gì.
Cùng lắm, đây rốt cuộc là lần đầu tiên, cô và Mộ Lăng Khiêm ngủ chung, ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể và cổ chân cũng không có đau.
Mộ Lăng Khiêm không ở bên cạnh, có khả năng đã đi ra ngoài.
Ôn Hướng Dương đứng lên, đi xuống lầu, liền nhìn thấy bữa sáng đều đã làm xong, bữa sáng ở trên bàn, ŧıểυ Q còn ở đó liếʍ canh thịt bò, nhìn thấy cô đến, liếʍ liếʍ miệng, liền ngậm miệng lại thuận tiện đi đến trước mặt cô.
Mắt Ôn Hướng Dương thuận lợi nhìn qua, thu lại.
Mộ Lăng Khiêm làm những việc này là để xin lỗi sao?
Cô đi đến chỗ thùng rác, muốn nhặt hết những cuộn len lên, nhưng rốt cuộc thùng rác sạch sẽ, những cuộn len và vải may cô mua, đều là chọn chất liệu tốt, một ngàn mấy vạn, nhặt lên còn có thể dùng.
Nhưng mà, lúc cô đi đến chỗ thùng rác, liền phát hiện đồ vật bên trong đều không thấy.
Cô nhíu mày.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một trận chuông cửa.