Ôn Hướng Dương theo giọng nói mà quay lại nhìn, nữ sinh giúp cô trông có chút quen mắt.
“Hướng Dương, cám ơn cô lần trước đổi ca giúp tôi, nếu không buổi phỏng vấn của tôi không xong rồi “. Nữ sinh kia chính là được Ôn Hướng Dương thay ca giúp, anh Chân không tin lý do của cô, Ôn Hướng Dương là người duy nhất nguyện ý cùng cô đổi ca. Cô vẫn nhớ kĩ ân tình này.
“ŧıểυ Tôn, cô nói cái gì? Việc này liên quan gì tới cô?” Nữ sinh đang làm khó Ôn Hướng Dương thấy có người giúp Ôn Hướng Dương, lập tức lạnh mặt: “Tôi khuyên cô xen vào việc người khác!”
“Xen vào việc người khác là cái gì?” ŧıểυ Tôn nhìn lướt qua những nữ sinh bên kia, cười nhạo một tiếng nói: “Các người một đám nói là tới làm phục vụ, không phải cả ngày nhìn chằm chằm anh Chân sao? Cũng không rải phao nước ŧıểυ nhìn một chút, các người như vậy, anh Chân có thể để ý các người sao?”
“Cô ——!”
Nữ sinh bị ŧıểυ Tôn nói cho tức giận.
Ôn Hướng Dương nghe đến đây, cũng đã hiểu rõ, nguyên lai là bởi vì hành động của anh Chân ngày hôm qua, làm cô bị tai bay vạ gió.
Nữ sinh làm ở đây đại bộ phận đều vẫn là học sinh, mình cô đã tốt nghiệp không cần thiết so đo với họ.
“ŧıểυ Tôn, còn có vị này ŧıểυ Mỹ. Các người đừng nóng, tôi mang ŧıểυ Q vào bên trong đi, sẽ không ảnh hưởng đến quán cà phê.” Ôn Hướng Dương cố ý dời đi đề tài.
Hai người trừng mắt với nhau, mấy nữ sinh khác lúc này đều không tiến lên, nếu gây náo loạn, nháo đến anh Chân nơi nào đó, các cô hẳn sẽ bất lợi.
Ôn Hướng Dương mang theo ŧıểυ Q vào phòng nghỉ cho nhân viên, quần áo phục vụ đều đặt ở nơi này, nhưng chờ lúc cô tiến vào, liền phát hiện ngăn tủ của mình bị người cạy ra.
Cô nhìn ngăn tủ, liền trầm mặc. Lúc sau cô mới mở ngăn tủ ra, liền nhìn thấy, quần áo phục vụ của cô bị ai đó dùng kéo cắt vài cái, còn có trong ngăn tủ có mấy chữ to viết bằng son môi: Hồ ly tinh không biết xấu hổ.
Ôn Hướng Dương sống đến lớn như vậy, trong trường học nam nhân thích cô cũng có, nữ sinh chán ghét cô cũng có, nhưng cô thật đúng là chưa từng gặp được loại việc này.
Cô chỉ là tới làm thêm, trước kia ở chỗ này cũng hòa đồng, như thế nào liền bởi vì ngày hôm qua anh Chân muốn đưa cô về, sự tình liền phát triển tới loại tình trạng này?
Ôn Hướng Dương không biết nữ sinh chính là có tâm tư như vậy. Khi Chân Khâm nói đưa cô về, Chân Khâm là đại gia, tất cả mọi người có thể thích hắn, nhưng Chân Khâm không có đưa những người khác, lại cố tình nói muốn đưa cô về, cô sợ mọi người chỉ trích, coi cô như cái gai trong mắt.
Quần áo đều bị hư như vậy, khẳng định là không có biện pháp mặc lại.
Ôn Hướng Dương thở dài, đem quần áo thu vào, cầm lại sửa, hoặc là lại đi mua một cái mới vậy.
Hôm nay sợ là không làm được rồi.
Ôn Hướng Dương vỗ vỗ đầu ŧıểυ Q, nhìn ŧıểυ Q nói: “ŧıểυ Q, chúng ta trở về đi.”
“Gâu gâu”. ŧıểυ Q hướng về phía Ôn Hướng Dương kêu một tiếng, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Ôn Hướng Dương, như là đang an ủi cô, hành động này làm trong lòng Ôn Hướng Dương rất ấm áp.
Kỳ thật, cũng không có gì.
Ôn Hướng Dương mang theo ŧıểυ Q ra, các nữ sinh đều có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, quần áo phục vụ bị rách, các cô nhìn Ôn Hướng Dương còn có thể ở chỗ này tiếp tục câu dẫn anh Chân.
Các cô hiện tại cùng có một mục tiêu, đó chính là đuổi Ôn Hướng Dương đi, làm Ôn Hướng Dương mất mặt, tự biết khó mà từ chối anh Chân!