Về sau Mộ Lăng Khiêm không chỉ hôn cô, bàn tay anh luồng vào quần áo bên trong của Ôn Hướng Dương, hung hăng nắm lấy ŧıểυ bạch thỏ, còn cởi hết quần áo bệnh nhân trên người cô, áp cả người lên.
Nhưng mà, áp người lên như vậy, người càng đau chính là Mộ Lăng Khiêm.
Ngón tay lạnh lẽo không hề dịudàng chạm vào bộ ngưc mềm mại, trên ngực truyền đến cơn đau, làm cả người Ôn Hướng Dương đều run lên.
Vừa tỉnh lại đã bị đối xử thô bạo như vậy, liền làm cô nhớ lại cái cảm giác giống như khi bị Lâm Hạo áp bức.
Nước mắt Ôn Hướng Dương tràn xuống, lửa giận kịch liệt xông lên, cô không mong Mộ Lăng Khiêm đến cứu cô, cô cũng không mong anh ta sẽ mở miệng quan tâm cô.
Nhưng, tại sao lúc này cô còn nằmở trên giường bệnh, Mộ Lăng Khiêm có thể làm chuyện này với cô? Mộ Lăng Khiêm làm vậy có khác gì Lâm Hạo?
Còn không phải do cô mượn hắn hai mươi vạn trong một tháng sao?
Rốt cuộc Mộ Lăng Khiêm có coi cô là con người hay không?
Ôn Hướng Dương tức giận đến mức nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, thời điểm cô cần Mộ Lăng Khiêm, anh ta không đến cứu cô thì thôi, làm sao còn có thể đối xử với cô như vậy?
Trong lòng Ôn Hướng Dương nghẹn khuất đến mức khó chịu, Mộ Lăng Khiêm buông đôi môi tê dại của cô ra, cắn xung quanh xương quai xanh của cô, ngay tức khắc Ôn Hướng Dương liền giơ tay tát Mộ Lăng Khiêm một cái.
“Chát..!” Một cái tát giòn tan vang lên trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Mộ Lăng Khiêm liền cứng đờ tại chỗ, không còn cử động, căn bản ánh mắt mang theo tức giận dần dần tắt, Mộ Lăng Khiêm dừng lại. Nhìn ánh mắt của cô gái nằm im lặng trên giường, toả ra một loại lạnh thấu xương cốt.
Con mắt Ôn Hướng Dương đỏ hoe, nước mắt còn vương lại đảo quanh hốc mắt, rồi từng giọt từng giọt lăn xuống.
Ôn Hướng Dương cứ như vậy nhìn Mộ Lăng Khiêm, há miệng muốn mắng cái tên Mộ Lăng Khiêm xấu xa này.
Nhưng mà, cô còn chưa mở miệng, Mộ Lăng Khiêm tự nhiên buông cô ra, liền lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô sâukhông thấy đáy.
Mộ Lăng Khiêm đi rất chậm, bước chân còn có chút kỳ quái đi ra ngoài.
Ôn Hướng Dương nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm, cô mở miệng thở dốc, trong lòng lại khó chịu nói không nên lời.
Tên độc ác, xấu xa, cầm thú!
Cô bị hại đến thê thảm như vậy, Mộ Lăng Khiêm không đến giúp cô, anh ta còn muốn bắt nạt cô, trứng thối!
Ôn Hướng Dương dựa vào giường, khó chịu muốn khóc,đầu cô còn chút đau, cô không biết mình dựa bao lâu, bên tai truyền đến âm thanh cửa phòng bệnh lần nữa bị người khác mở ra.
Hoa Úc bật đèn phòng bệnh lên, nhìn Ôn Hướng Dương trên giường. Đi đến, anh thở dài:” Tôi nói, ŧıểυ tình nhân a, cô không biết lão đại bị thương sao?
-” Cô không biết anh ấy vì cô suýt nữa ngay cả cái mạng cũng không còn sao? Cô còn nổi giận với anh ấy, cô có còn lương tâm hay không? Lão đại nhất định là bị điên rồi, chính anh ấy cũng sắp chết, vậy mà còn nói tôi đến kiểm tra tình trạng của cô.”
” Có phải cô vừa cãi nhau với lão đại? Miệng vết thương của anh ấy lại nứt ra rồi! Cô không biết vết thương của anh ấy khó khăn lắm mới lành lại được một chút hay không? Cô không biết thật sự rất khó khăn cho bác sĩ là tôi hay không? Cô thật là…”
Ôn Hướng Dương trên giường căn bản còn khó chịu, khi nghe được Hoa Úc nói như vậy, cô trầm lặng một chút, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Hoa Úc, rõ ràng cô không biết Hoa Úc đang nói cái gì.
Hoa Úc vừa thấy bộ dạng Ôn Hướng Dương ngây thơ ngạc nhiên, liền biết Ôn Hướng Dương chuyện gì cũng không biết, dựa theo tính cách mà anh biết của Mộ đại thiếu gia kia, tuyệt đối sẽ không nói ra.
-” Cô có biết khoảng thời gian trước lão đại đột nhiên đi Mỹ, là đi làm gìkhông? Lão đại là nghe được tin tức nói, đã tìm được cô và em trai cô, tự mình chạy qua Mỹ tìm cô. Anh ấy còn vui mừng vì sắp gặp được cô! Không ngờ căn bản là có người lợi dụng cô để câu dẫn lão đại qua đó, thiết lập hạ bẫy. Bụng lão đại trúng một phát súng, thiếu chút nữa là chết ở bên kia. Cô còn…”