Cái tên đầu tiên mà Ôn Hướng Dương nói ra, nói nhỏ cũng không phải,nói lớn cũng không phải,nhưng làm sắc mặt Mộ Lăng Khiêm vốn đã khó coi bây giờ đã hoàn toàn trầm xuống.
Sắc mặt lúc này của Mộ Lăng Khiêm, so với đêm tối bên ngoài chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc này Ôn Hướng Dương cũng đã tỉnh táo hơn, cô không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được có một người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, người đàn ông khí thế hùng hồn trầm lạnh, ngoài Mộ Lăng Khiêm sẽ không có người khác.
Ôn Hướng Dương chậm rãi quay đầu qua, quả nhiên là thấy Mộ Lăng Khiêm, trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì.
Trong phòng bệnh, không có bật đèn, phòng bệnh lại ngược ánh sáng, cô thậm chí không nhìn thấy được biểu hiện trên mặt Mộ Lăng Khiêm, không nhìn thấy rõ Mộ Lăng Khiêm đang mặc bộ quần áo bệnh nhân.
Mới vừa đã trải qua một trận sống chết nguy hiểm, nhờ Nghiêm Khắc, cô mới được cứu, tâm trạng lúc này của cô thật rất bình tĩnh, nếu bây giờ Mộ Lăng Khiêm muốn tìm cô tính sổ, đúng lúc cô cũng muốn nói rõ ràng với anh ta.
Cô không phải là không nghĩ tới, người đàn ông này sẽ chạy tới cứu cô.
Nhưng mà…
Ôn Hướng Dương nhắm hai mắt lại, tóm lại anh ta vẫn không có tới.
Nếu không phải nhờ Nghiêm Khắc, có khả năng hiện tại cô đã chết
Nghiêm Khắc đâu?
Hiện tại Nghiêm Khắc thế nào rồi?
Ôn Hướng Dương lại mở mắt, xem xét tốt nhất vẫn là nói với Mộ Lăng Khiêm, cô mở miệng muốn hỏi Mộ Lăng Khiêm khi nào trở về.
Nhưng mà, cô một chữ cũng chưa kịp nói ra, đã bị người đàn ông bên cạnh mang sắc mặt trầm lạnh hoà với bóng đêm giữ chặt tay, ấn ngã xuống trên giường.
Bởi vì động tác mạnh mẽ này cộng thêm lửa giận hừng hực, miệng vết thương của Mộ Lăng Khiêm lại lần nữa rách ra, đau, đau tận xương tủy, lại không đau bằng giây phút màÔn Hướng Dương gọi cái tên kia, càng làm cho anh như bị cột trụ đè nặng, tâm như bị người khác dùng tay tay lạnh lùng bóp nát thành từng mảnh.
Cô gái chết tiệt này, rốt cuộc có lương tâm hay không?!
-“Mộ…”
Ôn Hướng Dương mở to hai mắt nhìn, đột nhiên người bị giữ chặt, làm cô theo bản năng vặn vẹo giãy giụa, cô không biết trên người Mộ Lăng Khiêm có thương tích, còn lơ đãng đá trúng miệng vết thương của anh.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Mộ Lăng Khiêm chảy xuống.
Ôn Hướng Dương!
Sức lực Mộ Lăng Khiêm tăng lên, miệng vết thương hoàn toàn rách ra, nhưng người đàn ông này giống như mình không hề đau, đôi mắt Mộ Lăng Khiêm giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, gắt gao nhìn chằmchằm cô gái bên dưới.
Cô luôn miệng kêu tên Nghiêm Khắc, hiện tại cô còn muốn đá chết anh?
Ôn Hướng Dương bị giữ chặt rất đau, cô trừng mắt, tức giận tới mứcmuốn mắng người, nhưng mới vừa nói được một tiếng “Mộ”, lập tức, chính là bị Mộ Lăng Khiêm mang theo sức lực và giận dữ như trừng phạt mà hôn xuống.
Mộ Lăng Khiêm cắn cánh môi dưới của Ôn Hướng Dương, cuốn đầu lưỡi cô, như là muốn đem Ôn Hướng Dương nuốt vào bụng, hôn đến Ôn Hướng Dương trừng lớn hai mắt, đầu lưỡi tê dại, môi phát đau, trong lòng kinh sợ, khe hở để hô hấp cũng bị Mộ Lăng Khiêm chặn mất.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, lửa giận của anh quá lớn, anh hôn một cách cuồng dã thô bạo, thế cho nên Ôn Hướng Dương bị khí thế bá đa͙σ này cưỡng hôn, hôn đến ngây người ở trên giường…
Ôn Hướng Dương biết cô bị như vậy, Mộ Lăng Khiêm nhất định sẽ sẽ lên cơn, cô càng phản kháng, sẽ nhận lại đau khổ càng nhiều. Cô dứt khoát không phản kháng, hắn muốn giải toả tức giận, cô để cho hắn giải toả là được thôi.
Cô vừa mới tỉnh lại, đầu còn chút đau, bây giờ còn bị Mộ Lăng Khiêm đối xử như vậy, đầu cô nổi lên chút khó chịu.
Nhưng mà, khi Ôn Hướng Dương không phản kháng nữa thì cô lạiphát hiện, cô không làm gì, lại còn khiến lửa giận của Mộ Lăng Khiêm lớn hơn.
Mộ Lăng Khiêm thật sự tức giận, giận đến mặc kệ sống chết của bản thân!
Cái cô gái này chết tiệt này, vừa tỉnh lại liền chọc giận anh, còn dùng cách không phản kháng để chống đối với anh!
Anh không dạy dỗ cô, cô thật không biết anh là ai hả?