Hèn gì tư thế đi lúc nãy của Mộ Lăng Khiêm lại kì lạ như vậy.
Hèn gì mà cô lại mơ hồ ngửi thấy được mùi máu ngay cổ của Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Hướng Dương ngây ngốc, cô sững sờ tại chỗ, lúng túng nhìn tay mình. Chính cánh tay này lúc nãy đã đánh Mộ Lăng Khiêm. Lúc nãy cô… Có phải lúc nãy cô còn đá Mộ Lăng Khiêm nữa đúng không? Trời ơi! Mộ Lăng Khiêm bị thương! Cô còn tự nhiên đánh anh ta, còn đá anh ta! Trái tim Ôn Hướng Dương trong nháy mắt bị sự tự trách bao trùm, trong mắt tràn đầy sự áy náy. Mặc dù Mộ Lăng Khiêm không có đến cứu cô, nhưng Mộ Lăng Khiêm bị thuơng lại vì cứu em trai cô. Thếmà, vừa rồi cô lại làm cái gì? Cô chẳng những không biết hắn bị thương, cô còn tức giận tát anh ta một cái. Mộ Lăng Khiêm nhất định sẽ hận cô đến chết…
Hoa Úc còn tưởng rằng sẽ phải tiếp tục lãi nhải chuyện dũng cảm mà Mộ Lăng Khiêm đã làm, nhưng anh ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấyhai mắt Ôn Hướng Dương đã đẫm nước mắt, hai tay đã kéo chăn tung xuống, chân căn bản còn không mang dép liền chạy thẳng ra ngoài.Hoa Úc thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “ ŧıểυ tình nhân tỷ tỷ, tôi nói, cô biết lão đại đang ở đâu sao? Hay là cô muốn chạy trốn đi đâu?” Bước chân của Ôn Hướng Dương khựng lại, gấp gáp nhìn về phía Hoa Úc, đôi mắt đẫm lệ trông thật đáng thương.
Hoa Úc căn bản không nghĩ rằng những chuyện đó có thể làm cho Ôn Hướng Dương quan tâm tới lão đại, còn muốn tiếp tục kể lại những chuyện lão đại đã làm, nhưng nhìn thấy Ôn Hướng Dương cảm động đến mức khóc, là thật sự lo lắng cho tình trạng của Mộ Lăng Khiêm, Hoa Úc ho khan một tiếng: “ Cô đi đến căn phòng thứ hai bên trái của hành lang sẽ thấy phòng bệnh. Tôi…”
“Cảm ơn.” Ôn Hướng Dương không đợi Hoa Úc nói xong, xoay người hướng về phía phòng bệnh của Mộ Lăng Khiêm chạy qua.
Hoa Úc vừa định vẫy tay nói không cần cảm ơn, nhưng đột nhiên phát hiện, không đúng a, không phải lão đại đã căn dặn, không cho Ôn Hướng Dương biết mọi chuyện sao? Bây giờ không những đã nói ra mọi chuyện, còn khiến cô gấp gáp hoảng hốt như vây…