Bia Đỡ Đạn Thô Kệch Thành Công Chinh Phục Ánh Trăng Sáng Đại Lão

Chương 22

Trước Sau

break

Vậy nên mới có cảnh tượng này.

Thích Trạch cũng nhìn thấy Đường Thần, lập tức vẫy tay chào cậu.

Đường Thần ngẩn ra một chút, rồi cười đáp lại.

Thích Trạch dừng bước bên bờ ruộng: "Không nóng à? Sao cậu lại cởi trần làm việc thế? Về nhà sẽ ngứa lắm đấy."

Đường Thần: "Tôi quen rồi, ngứa với đau còn chịu được, chủ yếu là quá nóng."

Huống hồ, dân quê da dày thịt chắc, bị lá lúa cắt vài đường, cậu cũng chẳng cảm thấy gì.

Đường Thần lại hỏi: "Anh dẫn lũ nhóc này đi đâu vậy?"

Lũ trẻ cũng dừng bước theo Thích Trạch. Nghe câu này, một cậu bé cười vang, trả lời: "Thầy bảo nhà thầy có hoa hồng đẹp lắm! Có thể cho mỗi người chúng em một bông!"

Hoa hồng là thứ hiếm có ở nông thôn, bọn trẻ chưa từng thấy, nên cảm thấy vô cùng mới lạ thích thú.

Thích Trạch xoa đầu cậu bé: "Đúng rồi, đây là quà thầy tặng các em nhân dịp khai giảng. Sau này các em phải ngoan mới có quà tiếp nhé, hiểu không?"

Lũ trẻ cười khanh khách, đồng thanh đáp: "Hiểu ạ!"

Đường Thần cũng bị lây nhiễm bầu không khí, bất giác mỉm cười. Cậu bắt chước giọng điệu dịu dàng của Thích Trạch:

"Thầy đã vất vả chăm sóc những bông hồng ấy lắm, ngày nào cũng phải tưới nước. Hoa nở cũng không dễ dàng đâu, các em phải trân trọng chúng đấy nhé."

Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười trong sáng hồn nhiên như những bông hoa dại nở rộ giữa núi rừng, đẹp đến lạ.

Nhìn chúng, Đường Thần cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Thích Trạch lại nửa cười nửa không: "Cậu biết à? Tôi tưới nước mỗi sáng, cậu đều nhìn thấy sao?"

Đường Thần gãi đầu, hơi ngượng ngùng: "Ừm.."

Mỗi sáng, vào giờ Thích Trạch tưới hoa, cậu đều phơi bắp, phơi ớt ngoài sân. Hai sân chỉ cách nhau một hàng rào trúc, ngẩng đầu lên là thấy ngay.

Thích Trạch cố tình hỏi: "Thế sao không chào tôi?"

Đường Thần lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác. Trước đây, vì chưa chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý, cậu luôn né tránh.

Nhưng bây giờ, cậu lại thấy mấy chuyện đã xảy ra giữa họ cũng chẳng có gì to tát.

So với gánh nặng cuộc sống, căn bản chẳng đáng nhắc tới.

Thích Trạch mỉm cười: "Trêu cậu thôi."

Đường Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.

Thích Trạch chăm chú nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Vậy sau này, cậu sẽ chào tôi chứ?"

Đường Thần há miệng: ".. Sẽ."

Thích Trạch cười, đôi mắt cong cong: "Tôi chỉ trêu cậu thôi, sao lại nghiêm túc trả lời thế chứ."

Vừa là đùa giỡn, vừa là dò xét.

Dạo gần đây, anh cố ý tránh tiếp xúc với Đường Thần, muốn để thời gian làm mờ đi đoạn ký ức khó xử kia.

Nhưng anh lại sợ Đường Thần quên mất mình, công sức xây dựng thiện cảm uổng phí, nên ngày nào cũng dậy sớm, đúng giờ xuất hiện ở sân để tưới hoa, kín đáo nhắc nhở về sự tồn tại của bản thân.

Trời biết, trước đây khi còn quản lý công ty ở nhà, Thích Trạch đã thấy việc thức dậy lúc bảy giờ để đi làm là chăm chỉ lắm rồi.

Nhưng ở quê, người ta làm việc còn sớm hơn, năm giờ rưỡi đã phải dậy.

Quả thực muốn lấy mạng anh mà.

Thích Trạch cũng đã tốn không ít công sức, mệt bở hơi tai.

Hôm nay khó khăn lắm Đường Thần mới không né tránh anh nữa, nên anh mới nhân cơ hội hỏi dò một chút.

May mà, xem tình hình thì có vẻ Đường Thần đã có thể đối diện với anh rồi.

Vậy thì có thể tiếp tục thúc đẩy tiến độ, phải tận dụng thời cơ.

Thích Trạch: "Tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn nhờ cậu một việc."

Đường Thần vốn chẳng bao giờ từ chối ai, cậu thích giúp đỡ người khác: "Anh nói đi."

Thích Trạch: "Tôi định làm một phòng sách, nhưng một mình tôi không khiêng nổi tủ, cậu có thể giúp tôi chuyển nó một chút không?"

Đường Thần cười sảng khoái: "Chuyện nhỏ, nhưng chắc phải sau bữa tối."

Trước bữa tối, nhà cậu rất bận, phải thu dọn nông sản ngoài sân, lùa vịt vào chuồng, rồi còn nấu cơm, không thể rảnh tay được.

Thích Trạch cũng cười: "Được. Tôi chờ cậu qua."

Sau khi hẹn xong, Thích Trạch dẫn lũ trẻ rời đi.

Đường Thần lại cúi đầu tiếp tục công việc đồng áng.

Đến tối ăn cơm xong, nhìn bộ dạng mình đầy mồ hôi nhễ nhại, cậu quyết định tắm rửa trước rồi mới sang nhà Thích Trạch.

Nhà anh rất đẹp, cậu sợ mình đầy mồ hôi, dơ bẩn sẽ làm bẩn phòng người ta.

Tắm xong, Đường Thần mặc một chiếc áo ba lỗ cũ, gõ cửa căn nhà nhỏ kiểu Tây.

Thích Trạch ra mở cửa, tay còn cầm một chiếc máy ảnh. Anh nhìn lướt qua Đường Thần, rồi ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời: "Sắp rằm rồi, trăng tròn thật."

Đường Thần cũng nhìn theo: "Đúng vậy."

Tối nay phong cảnh rất đẹp.

Cậu vừa quay đầu lại, liền thấy Thích Trạch giơ máy ảnh, chụp mấy tấm hình trăng sáng.

Ống kính hơi xoay đi, như thể định nhắm vào cậu, Đường Thần vội giơ tay chắn: "Đừng chụp tôi, tôi không đẹp đâu."

Thích Trạch hạ máy ảnh xuống, dắt cậu vào nhà: "Sao lại không? Cậu rất đẹp. Mỗi người có một tiêu chuẩn thẩm mỹ khác nhau, không cần theo đuổi cái đẹp phổ biến."

Đường Thần chợt nhớ ra, hình như khi họ mới gặp nhau, Thích Trạch cũng từng nói câu này. Cậu không nhịn được cười: "Người có học vấn đúng là khác hẳn, xấu cũng có thể nói thành đẹp, lại còn rất có lý."

Hai người vừa bước lên lầu, Thích Trạch đột nhiên quay lại nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tôi nhắc lại lần nữa, cậu rất đẹp. Ít nhất trong mắt tôi, cậu cực kỳ đẹp."

Anh không hiểu vì sao Đường Thần lại không thể chấp nhận lời khen dành cho mình, như thể cậu đã quen với việc tự ti.

Giống như trong lòng cậu, chính mình là một người rất tệ vậy.

Đường Thần chớp mắt, tưởng Thích Trạch không thích bị người khác phản bác, liền thật thà cười đáp: "Được rồi."

Hai người lên đến sân thượng, Thích Trạch chỉ vào chiếc tủ đen to lớn đứng giữa sân: "Chính là nó, chúng ta cùng nhau khiêng."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc