Bia Đỡ Đạn Thô Kệch Thành Công Chinh Phục Ánh Trăng Sáng Đại Lão

Chương 21

Trước Sau

break

Thời gian cứ thế trôi qua, ở nông thôn người ta đã thu hoạch ngô, xong bắt đầu gặt lúa.

Từ sau khi hiểu rõ xu hướng tính dục của mình, đối với chuyện tìm một người kết hôn, thái độ của Đường Thần cũng trở nên tiêu cực.

Cậu thực sự không biết, ở vùng quê phong kiến lạc hậu này, làm sao để tìm một người đồng tính khác, rồi lại làm sao thuyết phục đối phương kết hôn với mình.

Đường Thần không sợ hãi cũng chẳng bận tâm ánh mắt người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là người kia cũng sẽ vô tư như cậu.

Cậu còn chưa có động tĩnh gì, nhưng thím Ma bên kia lại chẳng chịu ngồi yên.

Giờ cơm trưa hôm ấy, thím Ma lại nhắc đến chuyện đó: "Thằng Thần, mày suy nghĩ xong chưa? Tao với bác Lưu của mày đã bàn bạc ổn thỏa rồi."

Đường Thần lập tức cảm thấy khó nuốt trôi cơm, nhưng chỉ có thể cúi đầu ăn qua loa.

Thím Ma bưng bát đũa, ghé sát lại, giọng nói không giấu nổi niềm vui:

"Bác Lưu của mày nói, ông ấy biết con gái mình bị ngốc, là thiệt thòi cho mày, nên sau khi ông ấy mất đi, sẽ để lại cho mày toàn bộ tài sản!"

Ở nông thôn có một từ rất khó nghe, gọi là "ăn tuyệt hộ*", mà Lưu Ngọc lại là con gái duy nhất trong nhà, chẳng phải chính là "tuyệt hộ" sao! (*Ý chỉ những người cưới vợ/con chồng mất sớm để độc chiếm tài sản nhà chồng/vợ)

Thím Ma cảm thấy, chuyện này đúng là một món hời lớn.

Đường Thần rũ mắt xuống: "Con không thèm tiền của ai cả."

Thím Ma lập tức đập bàn: "Mày thì không thèm! Nhưng mấy lạng thịt trên người mày có nặng được bao nhiêu đâu, lại còn cứng đầu cứng cổ! Bọn tao thì thèm đấy!"

Bà ta chỉ sang Đường Hổ ngồi bên cạnh: "Anh mày thằng Hổ năm nay 22 tuổi rồi! Trong làng có ai bằng tuổi nó mà chưa kết hôn chưa? Cả nhà đều trông cậy vào mày và Lưu Ngọc thành đôi, lấy sính lễ của con bé để làm lễ hỏi cho anh mày đấy!"

Đường Hổ không nhịn được nữa: "Mẹ! Đừng kéo con vào! Con không thèm tiền của nó!"

Thím Ma: "Câm miệng!"

Đường Hổ cũng ương bướng chẳng kém: "Con có thể lên thành phố làm việc, tự kiếm tiền cưới vợ!"

Thím Ma trừng mắt: "Mày đi làm bên ngoài thì tao phải làm sao!"

Bà ta chỉ vào Đường Thần: "Nó dù sao cũng chỉ là người ngoài! Nhỡ đâu ngày nào đó tao làm đồng bị bệnh, ngã xuống ruộng, nó có cứu hay không còn chưa biết! Mày có yên tâm giao mẹ ruột mình cho người ngoài không!"

Đường Hổ im bặt.

Đường Thần từ đầu đến cuối vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.

Cứ như thể mỗi lần trong nhà cãi vã càng dữ dội, cậu lại càng yên lặng.

Đường Thần nói: "Vậy con lên thành phố làm việc đi. Tiền kiếm được đều gửi về nhà, như thế anh con sẽ có sính lễ."

Thím Ma sững sờ, sau đó càng kích động: "Thế làm sao được!"

"Mày đâu phải do tao sinh ra, lỡ mày không gửi tiền về, chạy mất, tao biết tìm ai mà đòi! Vậy chẳng phải tao nuôi mày chừng ấy năm uổng công à?"

Đường Thần không còn tâm trạng ăn uống nữa, đặt mạnh bát xuống bàn.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy ngôi làng này, ngôi nhà này, như một thực thể sống.

Chúng mọc ra vô số xúc tu thép dài ngoằng, cắm chặt vào người cậu, trói buộc cậu, ra sức kéo cậu xuống, không cho cậu rời đi, không cho cậu thở nổi.

Giọng điệu của thím Ma dịu xuống đôi chút: "Hơn nữa, chị cả mày, Tuyết Tuyết, vừa mới sinh con, nhà chồng chẳng đối xử tốt với nó chút nào, đến cả đồ bổ cũng không cho ăn, giờ đang cần tiền lắm.."

"Những chuyện khác không nói, nhưng nó là chị mày, vẫn luôn coi mày như em trai ruột, mày nỡ nhìn nó khổ sở vì không có tiền sao?"

Thím Ma luôn như vậy, trước cứng sau mềm, chơi trò tâm lý rất thành thạo.

Đường Thần có chút dao động, nhưng cậu biết mình không thể thỏa hiệp.

Dứt khoát đứng dậy về phòng, đóng chặt cửa, mặc cho thím Ma ở bên ngoài mắng chửi ầm ĩ, cậu cũng chẳng buồn để ý.

Đường Thần nằm trên giường, nhưng không nhịn được mà nghĩ, chị cả thực sự rất cần tiền sao?

Những năm qua, cậu vốn không có cảm giác thân thuộc với gia đình này, thím Ma và Đường Hổ đối xử với cậu lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là tệ bạc.

Chỉ có Đường Tuyết Tuyết là thật lòng coi cậu như em trai ruột, từ bé đến lớn, có gì ngon cũng để dành, chia cho cậu và Đường Hổ mỗi người một nửa.

Phải biết rằng Đường Hổ là em trai ruột của Đường Tuyết Tuyết, cô ấy đối xử tốt với cậu ta là chuyện đương nhiên.

Nhưng cậu và Đường Tuyết Tuyết lại không hề có quan hệ máu mủ, vậy mà cô ấy chưa bao giờ thiên vị, luôn đối xử với cả hai như nhau.

Thậm chí khi kết hôn, nhà trai đưa sính lễ, cô ấy cầm số tiền đó, việc đầu tiên là mua quà cho cậu và Đường Hổ, mỗi người một chiếc điện thoại.

Bao nhiêu năm qua, Đường Tuyết Tuyết đối xử với cậu chân thành như vậy..

Đường Thần sớm đã coi cô ấy là người thân.

Nghe nói Đường Tuyết Tuyết sống không tốt, Đường Thần còn thấy khó chịu hơn cả việc mình chịu khổ.

Nhưng cậu không có cách nào, cậu là người đồng tính, cậu không thể cưới Lưu Ngọc, như vậy là hại cả đời con gái người ta.

Hơn nữa, từ tận đáy lòng, Đường Thần muốn tìm một người mình yêu để kết hôn, cậu không muốn thỏa hiệp.

Nghĩ ngợi hồi lâu cũng không có kết luận, Đường Thần dứt khoát xuống ruộng làm việc.

Dù đã năm sáu giờ chiều, nhưng mặt trời tháng tám vẫn gay gắt, nhiệt độ chưa giảm là bao.

Đường Thần cởi trần, để trần nửa thân trên, cúi xuống gặt lúa, chợt nghe thấy một tràng tiếng hát leng keng như chuông ngân.

Cậu giơ khăn trên cổ lên lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy Thích Trạch đang dẫn một nhóm trẻ con đi về phía này.

Mấy đứa nhóc xếp thành hàng, hát những bài đồng dao nhịp nhàng, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười rạng rỡ, dưới ánh hoàng hôn nhuộm ráng đỏ, trông vô cùng trong sáng và đẹp đẽ.

Mà Thích Trạch đi ở cuối hàng, áo sơ mi trắng sạch sẽ, dáng vẻ anh tuấn, gió thổi làm tóc anh hơi rối, liền mỉm cười đưa tay vuốt lại.

Anh giống như một nghệ sĩ lãng mạn xông vào chốn đồng quê thô sơ cằn cỗi, khiến cảnh vật vốn đơn điệu, tẻ nhạt nơi đây lập tức bừng sáng.

Trong khoảnh khắc ấy, Đường Thần chợt bị thứ gì đó chạm đến-một khát khao với những điều tươi đẹp.

Cậu ngưỡng mộ Thích Trạch, đọc rất nhiều sách, hiểu nhiều đạo lý, có thể đường hoàng làm một thầy giáo, chứ không phải như cậu, giữa trời nóng nực mà lấm lem bùn đất dưới ruộng.

Cậu càng ngưỡng mộ hơn chính là khí chất tự do không gì trói buộc được trên người Thích Trạch.

Thích Trạch vốn nhân dịp nghỉ hè, đến thăm bọn nhỏ một chút, bồi dưỡng tình cảm, không nghĩ tới đám nhóc này nghe thấy trong nhà anh có trồng hoa hồng, đều muốn đến xem.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc