Sau khi nghe giải thích, Đường Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bản thân phản ứng quá mức.
Kỳ thực, Thích Trạch cũng chỉ vô tình chạm vào chân cậu, bình thường cậu vẫn hay khoác vai cười đùa với đám thanh niên trong thôn mà, có gì to tát đâu.
Đường Thần lấy lại bình tĩnh, gõ chữ: Tôi cũng không biết..
Thích Trạch: Vậy, trước đây cậu đã từng mộng tinh chưa? Nếu có, người trong mơ là nam hay nữ?
Đường Thần hồi tưởng một lát: Hình như chưa.
Cậu thuộc kiểu người ít mơ. Ngày nào cũng xuống ruộng làm việc, mệt đến mức ngả người xuống giường là ngủ ngay, ngủ say như chết, còn sức đâu mà mơ với mộng.
Thích Trạch: Vậy à, chắc là chưa tới lúc thôi. Ngủ sớm đi.
Đường Thần đặt điện thoại xuống, nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu toàn những suy nghĩ hỗn loạn.
Một lát sau, cậu nghe thấy tiếng cửa ngoài mở ra, đoán chắc là thím Ma đi dạo về.
Cậu lập tức tắt đèn trong phòng, giả vờ ngủ.
Lại nghe thấy tiếng cửa trong đóng lại, lúc này cậu mới hơi thả lỏng.
Đường Thần cầm điện thoại lên, tiếp tục lên diễn đàn đồng tính xem thêm vài bài viết.
Cậu cố tình tìm kiếm về chuyện giấc mơ, rồi phát hiện có rất nhiều người nhờ những giấc mơ mà nhận ra bản thân là người đồng tính.
Cậu nghĩ, nếu cậu thật sự là đồng tính, vậy thì tối nay cứ để giấc mơ nói cho cậu biết đi.
Kết quả là, sáng hôm sau, Đường Thần gần như bật dậy khỏi giường.
Cậu sờ lên trán, cảm nhận lớp mồ hôi mỏng, rồi lại cúi đầu nhìn quần mình ướt đẫm.
Cậu vỗ trán.
Chết tiệt, đúng là đã mơ rồi.
Cậu mơ thấy cô gái trong bộ ảnh mà Thích Trạch từng cho cậu xem.
Nhưng điều kỳ lạ là, cô gái trong mơ có yết hầu, không có ngực, còn khuôn mặt.. lại là Thích Trạch.
Đường Thần hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy kinh hãi.
Phát hiện mình là đồng tính cũng không đáng sợ, đáng sợ là trong giấc mơ cậu lại thay thế khuôn mặt của Thích Trạch vào đó.
Trong mơ, ánh mắt Thích Trạch đầy mê hoặc, mặc một lớp voan mỏng, quỳ bên chân cậu. Làn da trắng nõn của anh tương phản rõ rệt với đôi chân màu lúa mạch của cậu.
Cảm giác quyến rũ đó, cùng với hơi ấm bỏng rẫy trong mơ, đến tận khi tỉnh dậy vẫn khó mà quên được, như thể linh hồn cậu vừa bị nung nấu một trận.
Đường Thần thở nhẹ, cố gắng kiềm chế cơn nóng bừng trong lòng.
Nếu để Thích Trạch biết chuyện này, chắc anh sẽ ghê tởm cậu lắm.
Đường Thần nhắm mắt rồi lại mở ra.
Gặp quỷ rồi.
Cậu thay quần áo, nhanh chóng dọn dẹp một chút, nhân lúc cả nhà còn chưa dậy, liền bê chậu nước ra sân giặt quần.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, quần trong chậu còn chưa kịp nhúng nước, cậu đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo: "Chào buổi sáng."
Thích Trạch mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, đứng bên hàng rào đánh răng. Một tay anh cầm cốc nước, một tay cầm bàn chải, mỉm cười chào cậu.
Đường Thần giật mình, não như đứng hình trong vài giây, sau đó cứng ngắc đáp lại: "Chào, chào buổi sáng, thầy Thích."
Ánh mắt Thích Trạch rơi xuống chậu giặt trước mặt cậu, lập tức nhìn thấy chiếc quần có vệt ướt nơi đũng quần.
Anh ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười đầy hàm ý: "Mơ thấy chuyện đó rồi hả?"
Lúc này Đường Thần mới sực tỉnh, lập tức hắt nước trong thùng vào chậu.
Giấu đầu lòi đuôi.
Sau đó, vành tai cậu đỏ bừng, ánh mắt né tránh, khẽ ậm ừ đáp một tiếng.
Ý cười trong mắt Thích Trạch càng sâu hơn, tựa vào hàng rào, một tay chống cằm nhìn cậu: "Không có gì phải xấu hổ đâu, chuyện bình thường thôi, ai cũng sẽ trải qua mà."
Anh khẽ cười, từng chữ thốt ra chậm rãi: "Vậy.. nếu không ngại, có thể nói cho tôi biết cậu đã mơ thấy gì không?"
Giống như sói xám đang dụ dỗ chú thỏ trắng nhỏ bé.
Đường Thần cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.
Thích Trạch cũng không làm khó cậu: "Thế, người cậu thấy trong mơ là nam hay nữ?"
Đường Thần ấp úng: "Không nhìn rõ mặt.."
Thích Trạch nhướng mày, nửa cười nửa không: "Ồ.. Vậy cậu đã xác định được xu hướng của mình chưa?"
Đường Thần lại bị gợi nhớ đến giấc mơ đó, lập tức nóng bừng cả mặt.
Cậu đột ngột ngồi xổm xuống, giống như một cây nấm khổng lồ, lẩm bẩm với vẻ uất ức: "Không biết, chưa xác định được."
Cậu tiêu rồi, cậu là người đồng tính.
Hơn nữa, còn là một tên biến thái, có ý đồ xấu với người hàng xóm mới chuyển đến.
Thích Trạch thấy cậu như vậy thì mềm lòng, nhẹ giọng cười: "Không sao đâu, cứ từ từ."
Anh xoay người trở về nhà, nhưng trong lòng đã ngầm chắc chắn.
Dựa vào phản ứng của Đường Thần, anh có thể khẳng định-Đường Thần là đồng tính.
Tốt quá rồi, vậy anh không cần phải rời đi nữa.
Đường Thần buồn bực suốt một thời gian, mãi đến khi mặt trời lên cao, cậu mới vội vàng giặt quần.
Những ngày sau đó, vì giấc mơ ấy, Đường Thần bắt đầu vô thức né tránh Thích Trạch.
Ví dụ như khi đang dặm nền sân, cậu giả vờ không thấy anh, vội vã quay lưng đi.
Khi đi làm đồng, nếu tình cờ gặp nhau, cậu liền cúi gằm mặt, giả vờ bận rộn.
Thích Trạch nhận ra điều này, đoán rằng hôm đó mình hơi táo bạo quá, làm cậu hoảng sợ.
Xem ra là anh đã vội vàng rồi, nhưng anh không hối hận.
Thế nhưng, cứ để cậu tránh né mãi cũng không phải cách.
Nếu Đường Thần lùi một bước, anh cũng sẽ lùi một bước.
Giữ khoảng cách xã giao thoải mái cho đối phương là phép lịch sự tối thiểu của một quý ông.
Anh không muốn ép Đường Thần, chỉ muốn cho cậu đủ không gian để từ từ hiểu nhau hơn.
Sau vài lần né tránh, Đường Thần phát hiện, cậu rất ít khi nhìn thấy Thích Trạch nữa.
Người đó như thể biến mất khỏi thế giới của cậu vậy.
Có lúc cậu còn tưởng anh đã rời khỏi thôn, nhưng vào ban đêm, khi đứng bên cửa sổ nhìn ra, vẫn thấy ánh đèn sáng trưng trong căn nhà bên cạnh.
Cậu bỗng cảm thấy bản thân thật hèn hạ.
Lúc cần thì không chút do dự mà đến gần người ta.
Đến khi không cần nữa, lại tránh né mãi không thôi.
Nhưng cậu không thể kiểm soát được bản thân. Cậu sợ nhớ lại giấc mơ đó, càng sợ nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của Thích Trạch ngày hôm ấy.
Cậu cảm thấy, những điều đó đối với Thích Trạch mà nói, là một sự khinh nhờn, sẽ khiến anh nghĩ rằng cậu thật đáng khinh, thật bỉ ổi.