Mà Đường Thần, lớn lên trong một môi trường như vậy, nhưng cậu lại có thể đối mặt với chuyện này một cách thẳng thắn, không sợ trở thành một kẻ khác biệt.
Điều đó đã giỏi hơn rất nhiều người rồi.
Thích Trạch cảm thấy, Đường Thần giống như một viên ngọc thô, dù chưa được mài giũa, nó vẫn có thể tự mình tỏa ra ánh sáng le lói.
Bây giờ cậu nên được thăng cấp thành mỹ thực hảo hạng mới đúng.
Thích Trạch lười biếng chống một tay lên má, nhìn cậu: "Vậy cậu định sao đây? Cậu vẫn chưa tìm ra điều mình muốn biết mà."
Đường Thần sờ sờ cái đầu đinh của mình: "Thầy Thích có cách nào không?"
Thích Trạch: "Gấp gáp thế? Sao tự nhiên lại gấp vậy?"
Đường Thần thở dài: "Thím tôi muốn mai mối cho tôi, tôi muốn sớm làm rõ mọi chuyện, để khỏi làm lỡ dở con gái nhà người ta."
Cũng là để bản thân có một mục tiêu rõ ràng hơn.
Cậu muốn kết hôn sớm khi còn trẻ, ít nhất cũng phải biết mình nên cưới đàn ông hay phụ nữ chứ.
Còn bên Chu Nghị, e rằng cũng không cho cậu quá nhiều thời gian nữa.
Thích Trạch gật đầu, lấy từ chiếc bàn trà nhỏ phía sau một quyển sách: "Cậu thử xem cái này đi."
Đường Thần nhận lấy, bìa sách là hình một con bướm khổng lồ màu đen tím, đôi cánh phát sáng lấp lánh, trông rất đẹp.
Cậu lật mở ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã bị choáng ngợp.
Trang đầu tiên là ảnh chụp của một cô gái.
Nhưng rất nhanh sau đó, mặt Đường Thần đỏ bừng, nóng ran.
Bởi vì trong bức ảnh, cô gái ấy mặc một bộ áo lụa mỏng, quay lưng về phía ống kính, có thể nhìn rõ phần xương bướm phía sau lưng cô, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy mỹ cảm.
Cùng với đó là vòng eo thon gọn, dẻo dai, và những đường nét ẩn hiện trên lưng, dưới lớp lụa mỏng, được tô điểm bằng một sức sống linh động, đẹp đến nghẹt thở.
Cô gái khẽ nâng bàn tay, vén mái tóc dài như mực, chỉ hơi ngoảnh đầu lại, để lộ một phần nhỏ gương mặt, tạo cảm giác vừa kín đáo vừa quyến rũ.
Đôi chân dài thon thả, một chân quỳ trên ghế sô-pha, chân còn lại nhẹ nhàng chạm đất.
Cô tựa như một tinh linh cổ xưa đến từ khu rừng xa xôi, vẻ đẹp không thuộc về thế gian này.
Thích Trạch nhìn dáng vẻ mê mẩn của Đường Thần, khóe môi khẽ cong lên một cách khó nhận ra.
Album ảnh này là món quà sinh nhật tuổi mười tám mà anh tặng cho chính mình.
Là ảnh chụp nghệ thuật cá nhân, chụp khá táo bạo nhưng không dung tục.
Là một tác phẩm mà anh vô cùng đắc ý.
Đường Thần càng nhìn càng không thể rời mắt.
Đột nhiên, cậu phát hiện trên cổ họng của cô gái trong ảnh có một điểm nhô lên, tuy rất mờ nhạt nhưng cậu vẫn nhận ra.
Tim Đường Thần khẽ giật thót, đồng tử cũng co lại.
Nhưng phụ nữ có yết hầu cũng không phải chuyện lạ, ở làng cậu cũng có mấy thím như vậy, giọng nói cực kỳ vang dội.
Cậu quan sát kỹ hơn, lại nhận ra một phần gương mặt bên cạnh của cô gái có chút gì đó giống với Thích Trạch.
Lần này, tim cậu đập điên cuồng, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi tê dại: "Thầy.. thầy Thích, đây là em gái thầy sao? Cô ấy có hơi giống thầy."
Thích Trạch khẽ sững người, cúi mắt, biểu cảm khó dò: "Ừm."
Cũng không hẳn là nói dối, trong nhà anh quả thực có một "cô em gái".
Đường Thần không rõ tại sao nhưng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, rồi tiếp tục lật xem.
Mỗi bức ảnh đều không chụp chính diện, chỉ hé lộ một phần gương mặt, nhưng bức nào cũng đẹp đến nghẹt thở, có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật.
Đường Thần xem mà mặt đỏ tai nóng, nhưng lại không nỡ dứt ra.
Ban đầu, cậu chỉ đơn thuần thưởng thức cái đẹp, nhưng khi trong đầu nảy sinh suy nghĩ- "người này có thể là con trai, có thể là Thích Trạch", thì cậu hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi nữa.
Hơn nữa, càng nhìn, trong lòng cậu càng có một cảm giác bức bối khó hiểu.
Trong suốt quá trình ấy, ánh mắt Thích Trạch vẫn dõi theo cậu, hứng thú quan sát.
Đợi đến khi Đường Thần xem xong, anh mới thản nhiên hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Đường Thần cảm thấy miệng hơi khô: "Rất đẹp. Tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy."
Thích Trạch ánh mắt lấp lánh ý cười: "Đối với cô gái này, cậu có ham muốn không?"
Đường Thần sững sờ, không biết trả lời thế nào.
Bỗng nhiên, Thích Trạch vươn chân, chậm rãi chạm vào cậu, đầu ngón chân khẽ miết lên bắp chân lộ ra ngoài quần đùi của Đường Thần.
Đường Thần chỉ nhìn chằm chằm vào bàn chân trắng nõn kia, cảm giác ngứa ngáy và tê dại lan từ sống lưng xuống toàn thân.
Cậu nín thở, ngơ ngác vài giây, quay đầu nhìn Thích Trạch, liền chạm phải đôi mắt nửa cười nửa không, chứa đựng vẻ tình tứ.
Thích Trạch lúc này khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày, toát lên một sức mê hoặc khiến lòng người chao đảo chỉ bằng một ánh nhìn nhẹ bẫng.
Đường Thần hoảng hốt, mặt từ đỏ lan xuống tận cổ, lập tức bật dậy, gần như chạy trốn khỏi căn phòng.
Thích Trạch nhìn bóng dáng luống cuống của cậu, ngược lại bật cười, cười đến mức bả vai khẽ rung.
Anh từ tốn thu chân lại, vén lọn tóc vương bên tai, trong đáy mắt đong đầy ý cười vừa tinh nghịch vừa ác ý.
Chà, có vẻ hơi quá tay rồi.
-
Sau khi về nhà, tim Đường Thần vẫn chưa ổn định lại.
Đây là lần đầu tiên cậu trải qua chuyện như vậy, khoảnh khắc ấy, cậu chỉ cảm thấy một cảm xúc đáng sợ nào đó nuốt chửng trái tim và lý trí của mình. Cậu không biết nên đối diện thế nào, chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy.
Ngẩn người một lúc, Đường Thần cúi đầu nhìn xuống, rồi thở dài.
May mà chạy nhanh, nếu không thì mất mặt trước người ta rồi.
Điều khiến cậu khó hiểu hơn là, tại sao Thích Trạch lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy.
Mối quan hệ giữa họ, hẳn là chưa thân thiết đến mức đó chứ?
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Thích Trạch.
Cậu do dự một chút rồi mở ra xem.
Thích Trạch: Xin lỗi, làm cậu hoảng sợ rồi.
Thích Trạch: Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn để cậu cảm nhận rõ sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, tôi cũng là đàn ông, nên tự mình làm vậy thôi.
Thích Trạch vừa thư thái ngâm mình trong bồn tắm, vừa điềm tĩnh nhắn tin: Vậy cậu rất bài xích việc tôi chạm vào cậu sao?
Ngay sau đó, tin nhắn của Đường Thần đến: Không có, không bài xích.
Đường Thần: . Chỉ là, quá đột ngột.
Thích Trạch: Xin lỗi, sau này tôi sẽ không đường đột như vậy nữa. Bây giờ, cậu đã hiểu rõ lòng mình chưa?