Thím Ma gân cổ lên chửi: "Thằng Hổ năm nay cũng hai mươi rồi, đến tuổi lấy vợ rồi! Tao tính trông cậy vào mày cưới vợ, để còn lấy sính lễ của nhà gái làm của hồi môn cho nó! Mày có thể hiểu chuyện một chút không hả?"
Trên bàn cơm, mặc dù Đường Hổ luôn đối đầu với Đường Thần, nhưng lúc này lại có chút chột dạ, cúi đầu xuống.
Đường Thần sững sờ: "Thím! Kết hôn là chuyện cả đời! Bình thường tất cả con đều có thể nghe lời thím, nhưng sao thím có thể dùng cả đời con để trải đường cho thằng Hổ được chứ?"
Đường Hổ mặt lạnh lùng xen vào: "Đừng lôi tao vào, tao cũng không đồng ý chuyện này. Làm như thể tao đang lợi dụng mày vậy."
Thím Ma lườm cậu ta một cái, rồi lại ngang nhiên quát Đường Thần: "Tao là thánh nhân chắc? Tao nuôi mày lớn từng này, chẳng lẽ không mong nhận lại chút gì sao?"
Thấy Đường Thần có vẻ cứng rắn, thím Ma biết không thể ép quá, liền dịu giọng, chuyển sang chiêu bài tình cảm: "Hơn nữa, chị cả mày giờ đã kết hôn sinh con, sống khổ lắm, mà trong nhà lại chẳng có tiền giúp nó, tội nghiệp biết bao."
"Chẳng lẽ mày không thể vì chị cả mày mà chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? Như vậy thằng Hổ cũng có sính lễ, chị cả mày cũng bớt khổ một chút, cứ coi như báo đáp việc năm xưa nó nhặt mày về đi."
Quả nhiên, vừa nghe nhắc đến Đường Tuyết Tuyết, Đường Thần liền im lặng.
Thím Ma tiếp tục công kích. Dù gì bà ta cũng là cáo già sống bao năm, cực kỳ ranh ma:
"Với lại, mày cưới ai mà chẳng là cưới, sớm muộn gì cũng phải lấy vợ. Cưới Lưu Ngọc đi, con bé dù ngốc nhưng cũng có thể sinh con nối dõi mà!"
Đường Thần hít sâu một hơi, lập tức đứng bật dậy: "Đừng nói nữa, con không đồng ý!"
Dứt lời, cậu quay người trở về phòng.
Thím Ma tức giận, vớ lấy đôi đũa ném về phía cậu: "Đồ vô ơn! Con chó mất dạy! Thứ không biết điều!"
Đường Thần đóng cửa lại, nghe tiếng mắng nhiếc bên ngoài, cậu ngồi xuống mép giường, chán nản xoa mặt.
Cậu biết mình vốn không được chào đón trong căn nhà này từ nhỏ, cũng chưa bao giờ mong họ đối xử tốt với mình.
Nhưng việc bị đối xử như một món hàng, bị bán đi một cách trắng trợn như vậy, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút đau đớn.
Dù sao, bao nhiêu năm qua, cậu cũng từng nghĩ thím Ma ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với cậu.
Quả nhiên, không thể mong đợi quá nhiều từ người khác. Càng kỳ vọng, càng thất vọng, càng tổn thương.
Hơn nữa, lời thím Ma nói về việc "nối dõi tông đường" khiến cậu vô cùng khó chịu.
Đường Thần cảm thấy, cuộc đời mình không nên như thế này.
Khi bản thân còn chưa có khả năng tự lập, chưa thể tự lo cho cuộc sống của mình, lại bị ép phải sinh con nối dõi.. Dù đối với cậu hay với đứa trẻ tương lai, đều là vô trách nhiệm.
Một thứ cảm giác muốn vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cảnh này, khiến cậu không cam lòng.
Khi Đường Thần còn đang chán nản và phiền muộn, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Thích Trạch nhắn tin cho cậu: Trong nhà lại cãi nhau à?
Đường Thần thở dài: Anh nghe thấy rồi sao?
Thích Trạch: Ừ, thím nhà cậu giọng to quá, đúng lúc tôi đang hóng mát ngoài sân.
Nhà hai người chỉ cách nhau một hàng rào trúc, nếu ai lớn tiếng một chút, hàng xóm đều có thể nghe thấy.
Thích Trạch: Có muốn sang nhà tôi ngồi một lát không?
Trên đùi anh đang đặt một cuốn album ảnh ngày xưa, chụp lúc anh mặc đồ nữ. Anh gần như đã có kế hoạch từ trước khi nhắn tin cho Đường Thần: Tôi có một thứ muốn cho cậu xem.
Đường Thần lắng nghe động tĩnh trong nhà, phòng khách đã yên tĩnh, chắc thím Ma đã ra ngoài đi dạo.
Mỗi tối sau bữa cơm, bà ta đều đi cùng mấy bà hàng xóm tám chuyện.
Đường Thần thở phào, nhắn lại: Được, tôi qua ngay.
Khi Đường Thần đến nơi, Thích Trạch đang ngồi trên tấm thảm gần cửa sổ, chăm chú nhìn thứ gì đó.
Trong phòng chỉ bật đèn mờ, ánh sáng không quá chói, nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ. Dường như trong không khí còn phảng phất một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, rất dễ chịu.
Nghe thấy tiếng động, Thích Trạch chậm rãi quay đầu, mỉm cười: "Cậu đến rồi à, lại đây ngồi đi."
Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Đường Thần bước đến, khi đến gần mới phát hiện Thích Trạch không đi giày.
Đôi chân trắng nõn, xinh đẹp của hắn lộ ra trong không khí, cặp chân dài và thon gọn ấy tùy ý bắt chéo, toát lên vẻ quyến rũ đầy sức mạnh.
Bỗng nhiên, vành tai Đường Thần nóng bừng lên. Cậu vội vã dời mắt đi, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, không dám nhìn lung tung nữa.
Cậu chủ động mở lời: "À.. cái trang web mà anh giới thiệu, tôi đã xem rồi."
Thích Trạch dừng lại, làm bộ như tùy ý hỏi: "Ừm, cậu thấy sao?"
Đường Thần nghiêm túc nói: "Tôi vẫn chưa xác định rõ xu hướng của mình, nhưng tôi đã hiểu ra một điều."
Thích Trạch hơi nghiêng đầu: "Điều gì?"
Đường Thần chậm rãi nói từng chữ: "Đó là.. dùng xu hướng tính dục để định nghĩa tình yêu, tình cảm của một người dành cho người khác.. không thực sự.. ừm.. chính xác lắm."
Cậu nhất thời không tìm được từ ngữ để diễn tả suy nghĩ của mình một cách hoàn chỉnh.
Thích Trạch gợi ý: "Ý cậu là.. nó quá hời hợt, không đủ sâu sắc và toàn diện. Tình yêu vốn không có giới hạn, không nên bị bó buộc bởi xu hướng tính dục?"
Đường Thần lập tức gật đầu. Cậu vô cùng vui mừng vì Thích Trạch có thể hiểu và đồng cảm với mình.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Thích Trạch khẽ cười, Đường Thần quả thực.. còn thú vị hơn anh tưởng.
Nhiều người đồng tính, dù đã được giáo dục bài bản, cũng khó có thể ý thức được điều này.
Thế nhưng, Đường Thần – một người gần như thất học, chỉ mới học hết cấp hai – lại có thể từ những câu chuyện của người khác mà tự ngộ ra chân lý ấy. Điều này thực sự rất hiếm có.
Điều còn đáng quý hơn là còn ở một vùng quê phong kiến lạc hậu như thế này.
Không ít người dù biết mình có thể là đồng tính hoặc song tính, vì sợ ánh mắt kỳ thị của người đời mà chọn cách trốn tránh, tự lừa dối bản thân. Chỉ có như vậy, họ mới có thể được thế tục chấp nhận và sống yên ổn theo lẽ thường.