Đường Thần xoa xoa tay, ngoan ngoãn đứng cạnh tủ, đôi mắt cún con như chứa đựng ánh trăng vỡ vụn, nhìn chằm chằm vào Thích Trạch.
Thấy đối phương không có phản ứng, cậu còn chớp chớp mắt, như đang ra hiệu.
Thích Trạch bị vẻ đáng yêu ấy làm rung động, nhanh chóng giơ máy ảnh lên, nhấn nút chụp.
Đường Thần than nhẹ một tiếng: "Đừng chụp tôi mà.."
Thích Trạch: "Được thôi, nếu cậu không cho phép, tôi sẽ xóa."
Đường Thần lại cảm thấy ba chữ "không cho phép" nghe nặng nề quá, thật ra cũng chẳng sao cả, chỉ là cậu ngại thôi: "Không.. không cần xóa.."
Thích Trạch cười: "Được. Nào, bê tủ thôi."
Tủ không quá nặng, nhưng khá to, hai người mất một lúc mới khiêng được vào trong phòng.
Sau đó, Đường Thần định rời đi, nhưng Thích Trạch đưa cho cậu một chai nước giải khát: "Muốn lên sân thượng ngồi một lát không? Buổi tối mát lắm, còn có thể ngắm sao nữa."
Đường Thần hơi do dự, nhưng tay đã tự nhiên nhận lấy chai nước: "Được."
Lên đến sân thượng, hai người tận hưởng làn gió đêm, chậm rãi uống nước giải khát.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng ếch kêu, kèm theo những tiếng nói chuyện văng vẳng từ xa. Đêm hơi se lạnh, bầu không khí yên tĩnh và đẹp đẽ.
Đường Thần thấy Thích Trạch thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh lên chụp, bèn hỏi: "Sao anh thích chụp ảnh thế? Những cảnh này ngày nào chẳng thấy, không cảm thấy nhàm chán à?"
Thích Trạch cùng cậu tựa vào lan can: "Không chán. Chụp ảnh không phải để ghi lại phong cảnh, mà là để lưu giữ một khoảnh khắc cảm xúc đẹp đẽ nào đó."
Đường Thần mơ hồ hiểu ra: "Rồi sao nữa?"
Thích Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười: "Sau đó thì giống như tích trữ báu vật vậy, gom góp hết chúng lại."
"Khi tâm trạng không tốt, khi cảm thấy mệt mỏi, lại lấy ra xem, tự an ủi bản thân, vỗ về mình, rồi tiếp tục đối diện với thế giới này."
Đường Thần khẽ sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác dịu dàng khó diễn tả bằng lời nổ tung trong lồng ngực cậu, lan tỏa chậm rãi.
Một lúc sau, cậu mới nói: "Thầy Thích, thật sự, là một người rất dịu dàng."
Thái độ sống mềm mại mà kiên cường ấy khiến người khác rung động.
Nhưng Thích Trạch chỉ lắc đầu, cụp mắt xuống, nét mặt khó đoán.
Chỉ là một cách tự cứu rỗi mà thôi.
Đột nhiên, Đường Thần lùi về phía sau vài bước, đứng giữa sân thượng, giơ hai ngón tay làm dấu 'yeah'.
Trăng sáng vằng vặc, ánh đêm dịu dàng, tiếng ếch kêu lác đác vang lên từ xa.
Cậu đứng dưới ánh trăng tròn, nụ cười rực rỡ như ánh nắng tháng Ba, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào:
"Thầy Thích, nhìn tôi này! Tôi có đủ tư cách để được anh thu thập thành ảnh không?"
Khoảnh khắc ấy như một bộ phim cũ kỹ, xuyên qua dòng thời gian, được khoác lên một tầng dịu dàng khiến lòng người rung động, len lỏi lấp đầy lồng ngực.
Thích Trạch há miệng, đôi mắt sáng rực của Đường Thần, nụ cười rạng rỡ ấy, với một kiểu ngang tàng bá đạo, chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn của anh, khiến anh không thể dời mắt.
Hồi lâu sau, Thích Trạch mới mỉm cười, giơ máy ảnh lên: "Tất nhiên, đó là vinh hạnh của tôi."
Chụp xong, ánh mắt anh dịu dàng lướt qua màn hình máy ảnh: "Tôi sẽ trân trọng nó, coi như báu vật quý giá nhất."
Đường Thần cũng ghé lại xem, xấu hổ gãi đầu: "Cũng không quý giá đến mức ấy.. Sau này anh muốn chụp tôi lúc nào cũng được."
Nhưng Thích Trạch lại nói: "Không giống nhau."
Dù sau này có chụp bao nhiêu bức ảnh đi nữa, cũng sẽ không giống bức này.
Bởi vì bức ảnh này đánh dấu một khoảnh khắc-một người đã muốn san sẻ những cảm xúc tiêu cực của anh, sẵn sàng cùng anh đối mặt với thế giới đầy tuyệt vọng này.
Có một người, đã vươn tay ra với anh, nơi vực sâu.
-
Sau lần ấy trên sân thượng, quan hệ giữa hai người rõ ràng trở nên hòa hợp hơn nhiều.
Khi rời đi, trên mặt Đường Thần vẫn treo nụ cười.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Thích Trạch chuyển bức ảnh của Đường Thần từ máy ảnh sang điện thoại, đặt làm hình nền cuộc trò chuyện trên WeChat.
Anh vốn định đặt làm hình nền điện thoại, nhưng lại sợ quá lộ liễu, nhỡ đâu bị ai đó nhìn thấy thì không biết phải giải thích thế nào.
Nằm trên giường, ngón tay lướt qua màn hình, khẽ chạm vào sống mũi cao thẳng của Đường Thần, vô thức nở một nụ cười.
Người này, thật ngốc nghếch.
Nhưng lại có thể trực tiếp xuyên qua lớp phòng vệ trong lòng anh, khiến cả linh hồn anh như được vỗ về và sưởi ấm.
Thật là lợi hại.
Dục vọng muốn có được cậu ngày càng mãnh liệt hơn.
Thích Trạch ôm chăn, chậm rãi cọ qua cọ lại, đôi mắt vốn lạnh lùng dần dần híp lại.
Chốc lát sau, anh bỗng dừng động tác.
Nghĩ rằng phải "thừa thắng xông lên", anh liền cầm điện thoại lên, mở lịch ra xem.
Ừm, hai ngày nữa là Thất Tịch, có thể lấy cớ để hẹn gặp.
Thích Trạch nhắn tin cho Đường Thần: Đang làm gì?
Đường Thần trả lời ngay lập tức: ?
Thích Trạch ngồi dậy gõ chữ: Ngày kia tôi có việc phải vào thành phố, nhưng chưa quen đường ở đây lắm. Cậu có rảnh không, có thể đi cùng tôi, dẫn đường giúp tôi không?
Muốn tiếp cận một người, cách tốt nhất là nhờ họ giúp đỡ.
Khi đối phương thật lòng đặt mình vào vị trí của anh để giải quyết vấn đề, họ sẽ vô thức coi anh là "đồng đội", hình thành một mối quan hệ thân thiết theo bản năng.
Đường Thần: Được thôi, vừa hay mấy hôm nay mùa vụ cũng xong rồi.
Thích Trạch gửi một icon mỉm cười: Cảm ơn, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
Đường Thần gửi lại một sticker gấu nhỏ chào kiểu quân đội: Chúc ngủ ngon!
Thích Trạch vứt điện thoại sang một bên, đột nhiên lại không muốn ngủ nữa.
Ban đêm mới là lúc cuộc sống thật sự bắt đầu, người trưởng thành nên làm điều gì đó khiến bản thân vui vẻ.
Anh lật người xuống giường, mở tủ, lấy ra một món đồ nhỏ, cởi áo, tự do bước vào phòng tắm.
-
Hai ngày sau, dù không liên lạc trực tiếp, nhưng Đường Thần không còn né tránh Thích Trạch nữa, ngược lại còn thân thiết hơn.
Mỗi sáng, khi làm việc trong sân, vừa thấy Thích Trạch, cậu sẽ nhiệt tình vẫy tay chào.
Sau đó, cậu mỉm cười nói: "Chào buổi sáng! Hôm nay lại là một ngày tốt lành!"
Thích Trạch lần nào cũng mỉm cười đáp lại.
Vào ngày hẹn, Đường Thần dậy sớm ra đồng làm việc một lát, dự định tám giờ về nhà tắm rửa, rồi cùng Thích Trạch vào thành phố.