Bị Tang Thi XXOO Ở Mạt Thế

Chương 9

Trước Sau

break

Ăn xong, cô chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy ai tới lấy mạng mình, mới dần buông lỏng tâm trí, nằm xuống giường, ánh mắt mờ đục nhìn lên trần nhà, rồi thiếp đi trong uể oải.

Tang Vĩnh Vọng đi ngang cửa, chợt cảm nhận được một làn dị năng rất mảnh, lông mày khẽ nhíu lại, đẩy cửa bước vào. Anh thấy người con gái trên giường vừa thi triển dị năng, ánh sáng lục nhấp nháy trong lòng bàn tay thoắt biến mất. Anh tiến lại gần, chăm chú nhìn bàn tay cô hồi lâu.

Khuất Hòa Tụng cầm một quả táo đỏ vừa định đưa vào miệng, trông thấy Tang Vĩnh Vọng bước ra từ phòng, cất giọng lạnh nhạt: “Cô gái anh nuôi chẳng thông minh gì, dám dùng dị năng để cầu cứu. Nhìn dáng vẻ vẫn chưa quen sử dụng dị năng cho lắm.”

Bạn trai cũ của cô dị năng cực mạnh, nếu không phải vậy thì cũng chẳng giết được vài thuộc hạ của bọn họ. Nếu Tang Vĩnh Vọng không phát hiện thì có lẽ đã có người lặng lẽ cứu cô đi mà không ai hay biết.



Tô Hoan Song tỉnh lại trong cơn lạnh buốt, mở mắt đã thấy Khuất Hòa Tụng đứng nơi mép giường, trên tủ còn đặt một quả táo. Ngồi dậy, cô nghe bên cạnh vang lên câu nói quen thuộc: “Bằng mọi giá phải sống, ba ngày nữa sẽ đến cứu!”

Hô hấp của Tô Hoan Song trở nên gấp gáp, ánh mắt đen sâu loang đầy sợ hãi khi chạm phải gương mặt lạnh nhạt, tàn nhẫn của Khuất Hòa Tụng. Dị năng cảm nhận của xác sống cấp cao vô cùng sắc bén, cô biết chắc mình đã bị phát hiện nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.

Cô cảm nhận rõ luồng hơi lạnh ấy mỗi lúc một gần, biết rõ kết cục sẽ vô cùng thê thảm nếu rơi vào tay bọn họ, so với bị người khác giày vò thì tự mình kết thúc còn hơn. Tô Hoan Song nhắm mắt, hai bàn tay nắm chặt, ánh sáng lục lập lòe trong lòng bàn tay, cô chuẩn bị dồn toàn lực để kết liễu sinh mệnh mình nhưng Khuất Hòa Tụng còn nhanh hơn. Một bàn tay lạnh như băng siết chặt cổ cô, ép cô mạnh bạo vào bức tường cứng lạnh. Giọng nói của gã vang lên, lạnh lẽo đến tê dại: “Ở tận thế, cái chết đã là một thứ xa xỉ.”

Tay kia của gã cầm sẵn một ống tiêm sắc lạnh, ánh kim loại loé lên. Tô Hoan Song mở to mắt, run rẩy nhìn cây kim đang áp sát.

Cảm giác đau nhói lạnh buốt truyền khắp người khi kim tiêm cắm sâu vào da, dược thể chậm rãi được đẩy vào, toàn thân cô choáng váng, ý thức mơ hồ dần, tiếng ong ong lấp đầy đôi tai như thể cả thế giới đang xoay tròn hỗn loạn.

Khuất Hòa Tụng buông tay, thân thể Tô Hoan Song mềm nhũn, trượt xuống giường. Cô không còn kiểm soát được mình, toàn thân co quắp run rẩy, hai má nóng bừng đỏ ửng, mồ hôi túa ra ướt trán, thân hình co lại thành một khối nhỏ bé.

Căn phòng phủ đầy một sự tĩnh lặng quái dị, chỉ còn nghe tiếng thở dồn dập của Tô Hoan Song, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Cơ thể cô càng lúc càng nóng bỏng, ý thức dần trôi đi trong mịt mờ.

Đứng cạnh giường, xác sống bật cười lạnh: “Dị năng giả động dục.”

Loại thuốc vừa được tiêm vào là dược tề thôi tình, chỉ cần một liều cũng đủ khiến dị năng giả rơi vào cơn cuồng loạn, không kể nam hay nữ.

Khuất Hòa Tụng thong thả thưởng thức ống tiêm trong tay, đôi đồng tử xanh lơ lạnh lùng dõi theo cô: “Tôi muốn xem cô có thể trụ được đến mức nào.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc