Hành động điên cuồng thọc ra rút vào này, dưới mắt anh chỉ như một con thú động dục phóng túng bản năng.
Tang Vĩnh Vọng rời đi, còn Khuất Hòa Tụng thì đè cô xuống, thô bạo đưa cự vật vào sâu trong thân thể cô, nhịp điệu cuồng dã và tận cùng.
du͙© vọиɠ của xác sống dữ dội hơn hẳn nhân loại bình thường rất nhiều.
Tô Hoan Song ngất lịm đi trong cơn mê dại.
Nửa đêm tỉnh lại, quanh cô chỉ còn lại bóng tối và tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.
Tô Hoan Song nhúc nhích thân mình, đôi chân run rẩy dữ dội. Cô gắng gượng rời khỏi giường, bên trong đùi hằn rõ dấu vết ái ân. Kẻ xác sống ấy, thô bạo và mãnh liệt khiến cô không thể gượng dậy nổi, vừa làm vừa khiến cô khóc nấc mãi không thôi.
Nhưng cô không dám khóc thành tiếng. Nếu bật khóc thì gã sẽ doạ đem cô đi làm mồi cho lũ xác sống cấp thấp mà những con ấy sẽ xé xác cô không thương tiếc. Tô Hoan Song phải bịt miệng, nước mắt trào ra không ngừng.
Nhìn quanh căn phòng, cô trốn vào góc tối, lòng bàn tay lặng lẽ vận dụng dị năng, ánh sáng xanh lục le lói. Ba giây sau, trong lòng bàn tay cô hiện lên mấy dòng chữ nhỏ: “Bằng mọi giá phải sống, ba ngày nữa sẽ đến cứu!”
Nước mắt lại tuôn, thật ra, bị bắt vào tay xác sống cấp cao nên Tô Hoan Song đã nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng kẻ ấy canh giữ cô quá chặt, không để cô kịp kích hoạt dị năng.
Cô lau nước mắt, lại bò lên giường.
Kỳ lạ thay, hôm nay trên giường lại có một chiếc chăn lông sạch sẽ.
Tô Hoan Song ôm chặt chiếc chăn, thiếp đi trong mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Khuất Hòa Tụng mang đến hai ổ bánh mì.
Tô Hoan Song chẳng màng kén chọn, cầm lấy ăn từng miếng nhỏ.
Khuất Hòa Tụng chống cằm nhìn cô: “Có muốn ăn thử thịt người không?”
Tô Hoan Song hốt hoảng, sợ hãi nhìn gã.
“Không… không muốn.” Giọng cô nghèn nghẹn.
Dư âm ái ân đêm qua vẫn còn, nơi ấy vẫn sưng đỏ. Khuất Hòa Tụng bảo cô ngồi ở mép giường, dang rộng hai chân. Tô Hoan Song không dám chống cự, hai cánh môi đỏ mọng phập phồng, những ngón tay thon dài của gã khẽ chạm vào, cô lập tức khép lại.
Khuất Hòa Tụng cười khẽ, giọng điệu khó dò: “Dị năng giả hệ trị liệu, chẳng lẽ không thể tự chữa cho chính mình?”
Tô Hoan Song lắc đầu khe khẽ: “Tôi chưa thử bao giờ…”
Gã nói: “Vậy thì thử ngay đi.”
Tô Hoan Song đặt hai tay lên nơi bí mật, ánh sáng xanh lục lại từ từ sáng lên. Một luồng ấm áp lan khắp thân thể, càng lúc càng mãnh liệt.
Kết thúc trị liệu, cô khép hai chân lại. Dù vẫn còn đau nhưng hai cánh môi mềm mại đã bớt sưng tấy như trước.
Khuất Hòa Tụng lạnh lùng mỉa mai: “Yếu quá.”
Gã lấy mười viên tinh hạch tím ra rồi truyền vào thân thể cô.
“Thử lại lần nữa.”
Tô Hoan Song tiếp tục trị liệu cho bản thân.
Vừa chạm tay, ánh sáng lục lấp lánh, cảm giác đau nhức lập tức biến mất.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn gã, Khuất Hòa Tụng lại bóp mặt cô, quát khẽ:
“Đồ ngốc! Nhìn gì mà nhìn?”
Tô Hoan Song cúi đầu, không dám nhìn thêm.
…
Giữa trưa, Tô Hoan Song lặng lẽ dùng hết phần rau dưa và thịt bò trên bàn. Thịt bò phủ lớp tương ớt đen sánh khiến cô không khỏi hoài nghi phải chăng đây là bữa ăn cuối cùng của mình, miếng ăn nuốt vào lòng vẫn thấp thỏm bất an.