Gã đưa tinh hạch ấy cho Tô Hoan Song. Khi tinh hạch hòa vào thân thể, một dòng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô.
Khuất Hòa Tụng lại rạch ngón tay mình, vết thương lần này y hệt trước: “Bây giờ, trị liệu cho tôi thêm lần nữa đi.”
Hai chân Tô Hoan Song run lên, tập trung chữa lành cho gã.
Luồng ánh sáng xanh biếc lại sáng lên, vết thương dần khép miệng. Lần này tốc độ trị liệu nhanh hơn trước ba mươi giây.
Thực tiễn luôn là bài học sống động hơn mọi lời giảng giải.
Gã hỏi: “Đã hiểu chưa?”
Tô Hoan Song gật đầu khẽ khàng.
Đột nhiên, gương mặt cô bị bóp chặt thô bạo, dị năng mạnh mẽ từ Khuất Hòa Tụng áp chế khiến cô nghẹt thở. Người đàn ông lạnh lùng gằn giọng: “Gật đầu làm gì? Câm rồi à? Nếu không chịu mở miệng thì tôi sẽ dùng chỉ khâu mà khâu lại cho xem!”
Giọng cô run rẩy: “Tôi... Tôi hiểu rồi.”
Khuất Hòa Tụng thu lại khí thế áp bức.
Tô Hoan Song sắc mặt dần dịu xuống, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
…
Trở về phòng, gã nói: “Muốn mạnh lên thì hãy giết thêm xác sống, thu thập nhiều tinh hạch vào!”
Tô Hoan Song mím môi, định nói rồi lại thôi.
Khuất Hòa Tụng liếc nhìn cô: “Có gì muốn nói thì nói!”
Tô Hoan Song ngập ngừng: “Chúng không phải... đồng loại của anh sao?”
Đồng tử xanh lam của Khuất Hòa Tụng nhìn xoáy vào cô: “Trong tận thế này, chúng chỉ là nguồn lương thực dự trữ mà thôi.”
Gã tiếp lời: Mỗi trái tim xác sống đều có một viên tinh hạch. Cấp bậc càng cao, dị năng càng mạnh. Cả dị năng giả lẫn xác sống đều có thể hấp thu tinh hạch.
Chỉ vào ngực trái mình, gã nói: “Tôi cũng có một viên.”
Dứt lời, gã thọc tay vào vị trí trái tim, moi ra viên tinh hạch lấp lánh. Tô Hoan Song hoảng hốt lùi lại, Khuất Hòa Tụng tiến sát, ghé tai cô: “Sau này, nếu gặp tinh hạch như thế thì đừng hoảng sợ mà lùi bước. Hãy lập tức hấp thu nó để tăng cường dị năng.”
Tinh hạch của Khuất Hòa Tụng rực rỡ đủ sắc màu, ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Tiếng động vang lên bên ngoài cửa, cô nhìn thấy một xác sống khác.
Tang Vĩnh Vọng không thèm liếc cô mà chỉ nói: “Hướng nam có một ŧıểυ đội dị năng đang tới gần, đi tiêu diệt bọn chúng đi!”
“Nhớ, đừng làm hại đội trưởng, có kẻ muốn giữ mạng hắn đấy.”
Nghe vậy, nét mặt Khuất Hòa Tụng lộ vẻ ghê tởm.
Gã bế bổng Tô Hoan Song, những ngón tay lạnh như băng nhẹ vuốt ve huyệt cô: “Phụ nữ có chỗ này nhạy cảm lắm, vừa chạm đã ướt rồi.”
Tang Vĩnh Vọng cười nhạt: “Là do anh quá da^ʍ đãиɠ đấy thôi.”
Tô Hoan Song bị vuốt ve đến khó chịu, ngón tay xác sống lạnh toát, mỗi lần chạm đến đều khiến cô vừa ê ẩm vừa tê dại, xấu hổ hơn cả là cơ thể cô cứ không ngừng rỉ nước. Đôi chân bị dị năng áp chế, không sao khép lại được, ngón tay của gã cứ cắm sâu vào trong.
“Đừng mà…” Tô Hoan Song níu chặt cánh tay Khuất Hòa Tụng.
Cánh tay xác sống nhợt nhạt, nổi gân xanh tím cuộn lên dưới da, lạnh giá đến mức cô phải rụt tay lại. Nhưng những ngón tay kia vẫn thọc vào rút ra, mỗi lúc một nhanh cho đến khi nước tuôn trào.
Tô Hoan Song mặt đỏ bừng, thở dốc, đôi mắt hoe đỏ ngân ngấn nước. Tang Vĩnh Vọng chỉ liếc cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, chuyện xác thịt này chẳng mấy hấp dẫn anh.