Cổ họng Văn Cảnh Thần giật mạnh vài cái.
“Anh cả... Anh cả, em uống xong rồi." Đường Miên mơ hồ nhận ra cái gì, đưa tay ngăn cản trước ngực, run giọng nói.
“Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Văn Cảnh Thần đáp một tiếng, thu hồi tầm mắt, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không dừng lại quá nhiều.
Đường Miên lui về phía sau hai bước, một tay vịn cửa, khom lưng ho vài tiếng.
Mắt thấy thân ảnh cao lớn kia đã biến mất, Đường Miên mới nhẹ thở ra một hơi, trái tim đang treo ngược lên cũng chậm rãi buông xuống, cô không dám lại dừng lại, trực tiếp đóng cửa phòng lại, nghĩ thầm anh cả đang quan tâm cô, ngược lại là cô, giống như có chút suy nghĩ nhiều.
Trước kia Đường Miên cũng không có thói quen uống sữa trước khi ngủ, chờ đến khi cô vào phòng tắm đánh răng một lần nữa, thuận tiện lau sữa trước ngực rồi đi ra, lập tức che miệng ngáp một cái.
Thói quen của cú đêm cuối cùng đã bị đánh bại bởi ly sữa này.
Đường Miên nằm trên giường mơ mơ màng màng nghĩ.
Mơ hồ giống như nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị người mở ra, có tiếng bước chân đi tới bên giường, thân giường bên cạnh lún xuống.
“Miên Miên, đi ngủ sao không tắt đèn?”
“Em... sợ tối.” Đường Miên mơ hồ nói, muốn mở mắt ra nhìn xem là ai nhưng mí mắt thật sự đã trĩu xuống, cô cam chịu nghĩ thôi quên đi, vẫn là nên đi ngủ đi.
Một khắc ý thức hoàn toàn biến mất, cô giống như nghe thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh nói một câu, "Đừng sợ, anh cả ở đây với em.”
Thiếu nữ cứ như vậy ghé vào chăn mà ngủ, hô hấp vững vàng, không có lên tiếng nữa.
Văn Cảnh Thần nghiêng người ngồi ở bên giường, trong mắt chứa ám dục mãnh liệt, ánh mắt càn rỡ lưu luyến ở trên thân thể uyển chuyển của thiếu nữ, váy ngủ màu đen chỉ dài đến đùi căn bản che không được cái gì, ngược lại còn làm nổi bật da thịt trắng mịn như bạch ngọc của cô càng thêm câu người, làm cho người ta muốn tiến lên cắn một miếng, nhìn xem có thực sự mịn màng giống như tưởng tượng hay không.
Eo thon mông vểnh, đường cong nóng bỏng cùng đôi chân dài, ngay cả bàn chân nhỏ hơi hơi cuộn tròn, không chỗ nào không khiến anh mê muội.
“Miên Miên…” Văn Cảnh Thần cúi đầu gọi một tiếng, muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng, chỉ cười khẽ một tiếng.
Sau một khắc, anh từ bên giường cúi người qua, ngón tay thon dài ôm lấy dây lưng tinh tế trên vai Đường Miên, tay kia từ đùi cô chậm rãi men lên trên, yêu thích không buông tay nhẹ nhàng xoa bóp, từng chút từng chút tới gần giữa đùi cô.
Mắt thấy ngón tay của anh đã kề sát vào giữa đùi, Đường Miên đang ngủ sâu theo bản năng kẹp chặt chân, chặt chẽ kẹp lấy tay của anh.
Văn Cảnh Thần dừng lại, ý cười trong mắt càng sâu, anh không rút tay về, ngược lại còn mạnh mẽ chen vào bên trong lần nữa, ngón tay rất nhanh đã chạm vào một mảnh mềm mại kia, cách lớp vải vóc mỏng manh không nhanh không chậm miêu tả hình dạng phần đất thần bí mê người.
Rất nhanh đã tìm được âm hạch giấu ở trong hai cánh hoa kia.
Nơi riêng tư của Đường Miên chưa bao giờ để cho người ngoài chạm vào, giờ phút này chẳng qua là bị Văn Cảnh Thần dùng ngón tay ấn mạnh xoa nắn một chút, cả người cô đã lập tức run rẩy, thắt lưng lõm xuống, mông vểnh về sau thẳng lên, tiếng rên mềm mại từ môi nhỏ thoát ra, "A... Không cần..."
“Không cần cái gì?”
Văn Cảnh Thần đẩy dây áo ngủ tinh tế của cô trượt xuống, chen vào dưới thân của cô, rốt cục bao bọc khối ngọc nhũ khó có thể nắm được kia ở trong tay, cả người anh nhanh chóng cúi người úp sấp phía trên Đường Miên, hoàn toàn bao phủ lấy cô, động tác dưới hai tay không ngừng, một tay xoa bóp vυ" mềm của cô, một tay tác quái ở dưới thân cô, níu lấy hột le mẫn cảm kia, ấn, xoay tròn, dùng lực giày vò.