Hơn chín giờ tối, Đường Miên tắm rửa xong xuôi nằm xuống giường, đầu óc trống rỗng trong chốc lát, cô vẫn không nhịn được mà ngồi dậy.
Phòng ngủ này rộng hơn căn hộ một phòng ngủ mà ban đầu cô ở, nhắc nhở cô rằng những chuyện xảy ra trong hai ngày qua đều là sự thật.
Cô sống cô độc mười tám năm, hóa ra cô vốn sinh ra trong hào môn, bên trên còn có hai người anh trai rất lợi hại.
Một người là người cô chỉ bắt gặp một hai lần trong các cuộc phỏng vấn tài chính lớn, người còn lại có vẻ thần bí hơn, tuy người kia nói anh chỉ là bác sĩ nhưng Đường Miên luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô vốn có thói quen thức đêm, lúc này Đường Miên đáng lẽ nên tăng ca mới đúng, hiện tại đột nhiên rảnh rỗi, cô đang muốn đưa tay mò điện thoại di động thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Uống sữa rồi ngủ tiếp."
Văn Cảnh Thần bưng ly sữa đứng ở cửa, đại khái bởi vì vừa mới tắm rửa xong đi ra nên giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.
Anh chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, cổ áo lỏng lẻo mở rộng lộ ra bộ ngực lớn cơ bắp rõ ràng, mấy sợi tóc trên trán lộn xộn rủ xuống che khuất phần trán đầy đặn, cũng khiến cho cả người Văn Cảnh Thần bớt đi vài phần sắc bén ban ngày.
Đường Miên mở to hai mắt, đưa tay muốn nhận lấy sữa, cô có chút không được tự nhiên lên tiếng, "Được, cám ơn… Anh cả."
Nhưng bàn tay đang vươn ra chỉ nhận lấy khoảng không.
"Anh cả."
Đường Miên giương mắt nhìn anh.
Văn Cảnh Thần không nói gì, chỉ ngồi xổm đưa sữa tới bên môi cô, hơi cụp mắt nhìn cô.
Trong lúc hoảng hốt Đường Miên nhìn ra vài phần thúc giục từ trong mắt anh, chờ tới thời điểm cô phục hồi lại tinh thần, cô đã hơi cúi đầu chạm vào mép ly uống một ngụm.
Ly sữa hơi nghiêng, khi sữa trong ly càng ngày càng ít, Đường Miên hơi nhíu mày, đành phải tự mình động thủ, muốn nâng ly nghiêng thêm một chút, đầu ngón tay của cô có chút lạnh, đột nhiên chạm vào tay Văn Cảnh Thần, Đường Miên có một loại ảo giác bị bỏng một chút.
Cũng may Văn Cảnh Thần tựa hồ cũng ý thức được cô không uống được nên cũng nâng ly lên.
Trong lòng Đường Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cụp mắt nhìn chằm chằm sữa còn dư lại trong ly, cầu nguyện nhanh chóng uống cho xong việc, thế cho nên cũng không phát hiện ánh mắt của người đàn ông đối diện ngày càng tối sầm lại.
Lúc quản gia đi đón cô trở về, nɠɵạı trừ giấy chứng nhận và điện thoại di động các loại, quần áo và hành lý đều không cho cô mang theo, hiện tại đồ cô mặc cũng là áo ngủ treo trong phòng thay đồ, tất cả đều bằng tơ tằm thuần một màu, cổ chữ V sâu, làn váy chỉ dài đến đùi.
Vừa rồi khi Đường Miên tới mở cửa là trốn ở sau cửa, chỉ thò đầu nói chuyện cùng Văn Cảnh Thần.
Nhưng lúc uống sữa, nửa người trên của cô đã thò ra từ sau cửa, lớp ren mỏng manh trước ngực dán sát vào nhũ thịt căng tròn, mặc dù không có nội y nâng đỡ nhưng cũng vẫn rất vểnh.
Văn Cảnh Thần rũ mắt nhìn, một bàn tay khác buông xuống bên người nhàn nhạt nắm lại một chút, yết hầu lăn lộn nhiều lần, chỉ cần tầm mắt Đường Miên lùi một chút là có thể nhìn thấy độ phồng cực lớn giữa hai chân anh.
"Khụ! Khụ khụ…"
Lúc đáy ly chỉ còn lại một chút sữa, ly sữa hướng lên trên có chút dốc, Đường Miên bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc một chút, còn có không ít sữa chảy xuống từ khóe miệng của cô, chảy xuôi qua cằm của cô, nhỏ xuống ngực, cuối cùng rơi vào giữa hai đoàn tuyết trắng trước ngực cô.