Đường Miên nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ hoe, ê ê a a rêи ɾỉ, hai chân cô kẹp chặt hơn, cái mông kề sát bàn tay Văn Cảnh Thần như có như không lắc lư ma sát.
Nhưng kɧoáı ©ảʍ dưới thân và trước người truyền đến từng trận ồ ạt như bóng với hình, cô cũng phân không rõ chính mình rốt cuộc là muốn thoát đi, hay là muốn càng nhiều hơn.
Văn Cảnh Thần cúi đầu, cắn một miếng lên vành tai cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng day, tay trái hướng lên trên nắm vυ" cô, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy nhũ châu của cô nặng nề bóp một cái.
“A!” Đường Miên ngửa cổ thét lên một tiếng, đến cùng với cảm giác đau đớn chính là kɧoáı ©ảʍ gần như nhấn chìm cô.
Động tác trên tay Văn Cảnh Thần dừng lại, anh cụp mắt nhìn thân thể thiếu nữ dưới thân khẽ run từng trận từng trận, giữa ngón tay phải là mật dịch của cô xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh thấm ra, thậm chí anh có thể cảm nhận được miệng huyệt dưới thân cô đang co rút lại.
“Chậc!” Văn Cảnh Thần khẽ chậc một tiếng, thu tay phải từ giữa đùi cô trở về, nhìn ngón tay dính dính, du͙© vọиɠ trong mắt anh càng quay cuồng, đưa ngón tay tới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm ngọt ngào câu người cơ hồ làm cho đôi mắt anh đỏ lên.
“Thật ngọt.” Văn Cảnh Thần khàn giọng thì thào một câu, giọng nói mang theo từ tính gợi cảm, sau một khắc, anh đưa tay lật thiếu nữ còn đang nức nở vì cao trào kia lại.
Bởi vì một phen lăn qua lăn lại kia, váy ngủ trên người Đường Miên đã sớm rơi xuống, đôi thỏ ngọc theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống, nhẹ nhàng run rẩy, Văn Cảnh Thần vừa nhìn thấy một màn này, đáy mắt đã hoàn toàn đỏ lên. Anh cúi đầu, miệng ngậm lấy núm vυ" đỏ sẫm của cô, mυ"ŧ còn chưa đủ, hàm răng còn nhẹ nhàng mài cắn.
Muốn dùng sức, rồi lại cố kỵ sẽ lưu lại dấu vết trên người cô, đành phải cẩn thận lại khắc chế.
Đường Miên vừa mới cao trào qua một lần làm sao chịu được, thân trên hơi hơi cong lên, khóe mắt ướt át, hơi há miệng vừa thở dốc vừa than nhẹ một tiếng lại một tiếng.
Văn Cảnh Thần vùi đầu ở trước ngực của cô, tựa như mê muội liếʍ mυ"ŧ, hận không thể ăn toàn bộ ngực sữa của cô vào trong miệng, dần dần, anh bắt đầu đi xuống, một tay bóp eo của cô nâng lên, tay kia kéo váy ngủ trên người của cô xuống.
“Ưm!” Đường Miên vô thức muốn kẹp chặt chân lại.
Nhưng cô mới động đậy đã bị Văn Cảnh Thần bóp đùi để ngăn lại, tay còn lại kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
“Miên Miên, em đúng là bảo bối.” Văn Cảnh Thần nhìn bộ phận gần như không có lông giữa hai chân cô, cười nhẹ.
Hai mép thịt trắng như tuyết vốn dĩ khép chặt, nhưng vì vừa đạt cực khoái nên lúc này đang khẽ đóng mở, nuốt lấy nước mật, âm vật bị Văn Cảnh Thần cọ xát mạnh đã đỏ bừng và sưng lên, anh chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa, một lúc sau, Đường Miên bắt đầu rêи ɾỉ run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân lại càng vui vẻ đóng mở.
Thân dưới của Văn Cảnh Thần sưng tấy và đau nhức, anh hít một hơi, vươn tay banh rộng hai chân Đường Miên, quỳ xuống giữa hai chân cô.
Chiếc áo ngủ trên người anh đã sớm rơi mất, dươиɠ ѵậŧ giữa háng trông có vẻ hung dữ vì đã hoàn toàn cương cứng, đầu nó hơi hếch lên, tiết ra một ít chất lỏng trong suốt, Văn Cảnh Thần chỉ đưa tay đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, hơi nghiêng người đè vào hoa huyệt giữa hai chân Đường Miên.