— Tiếp tục cởi (H nhẹ) —
Editor: L’espoir
*
Của riêng?
Thậm chí không phải là “độc quyền”, mà là “của riêng”. Từ ngữ mang nặng ý nghĩa vật chất ấy như đánh sâu vào màng nhĩ của Kỷ Phỉ, sau thoáng chốc sững sờ, cô lặng lẽ đỏ mặt.
Không biết trôi qua bao lâu, cô nhẹ “ừm” một tiếng.
Câu trả lời tùy tiện như vậy khiến chàng trai không mấy hài lòng. Anh cong môi, nói một cách rất hờ hững: “Ừm cái gì? Cậu phải nói là ‘mời’, ‘mời dùng’ mới đúng.”
Đã trong ngữ cảnh dạy dỗ rồi.
Kỷ Phỉ hiểu ra.
Cô hít sâu một hơi, nghe theo ý anh, nói ra những lời anh muốn nghe: “Mời dùng…”
Nghĩ đến hai chữ “chủ nhân” mà cô đã điền cho anh trong bảng câu hỏi, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chủ nhân…”
Tiếng “chủ nhân” này phần nào làm hài lòng Úc Tuế Chi.
Anh không làm khó cô nữa, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, thật sự đúng như cô yêu cầu, bắt đầu hưởng dụng cô.
Đôi chân của chàng trai săn chắc và mạnh mẽ, gần như ngay khi ngồi xuống, Kỷ Phỉ đã cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Không chỉ vậy, cơ thể cô còn có phản ứng rất đáng sợ.
Run rẩy, muốn chảy nước, phản ứng không thể kháng cự.
Thứ cộm dưới mông cô vừa cứng vừa nóng, cô biết đó là gì. Thế nên cô càng không dám động đậy, chỉ có thể mở to đôi mắt hoảng hốt của mình, nhìn chàng trai đưa khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người ta câm nín đến gần, như muốn hôn cô.
Một chút lý trí còn sót lại khiến cô nghiêng đầu nhẹ. Vì vậy đôi môi hình cánh cung xinh đẹp chỉ khẽ lướt qua má cô.
“Không hôn hả?” Úc Tuế Chi nhẹ giọng lên tiếng. Bây giờ đôi môi anh đã rất gần với vành tai cô, hơi thở có thể thấy những sợi lông tơ ở sau tai cô dựng đứng lên, từng sợi một trông thật đáng yêu.
Kỷ Phỉ im lặng lắc đầu.
Nếu hôn nhau, chẳng phải giống như đang yêu đương sao?
Nhưng cô lại không có yêu đương gì với anh cả.
Vì hôm qua cô gái vừa mới thất tình. Mặc dù buông xuôi bản thân muốn giao phó toàn bộ cơ thể nhưng rào cản trong lòng vẫn không thể dễ dàng vượt qua.
Úc Tuế Chi không ép buộc.
Anh bế cô lên bằng một tay, di chuyển đến ghế sô pha, vẫn duy trì tư thế trước bàn sách, để cô ngồi trên đùi mình.
Còn mình thì dựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt trầm xuống, ra lệnh: “Đã như vậy, vậy thì cởi quần áo ra đi, tự cậu cởi.”
Trên thực tế, khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh, trong con ngươi không hề dính một chút du͙© vọиɠ nào. Nếu không phải gậy thịt giữa hai chân anh nhô lên quá rõ ràng, Kỷ Phỉ thật sự cho rằng anh hoàn toàn không có ý muốn làm tiếp.
Nhưng mọi chuyện tiến triển từng bước thành như vậy là vì cô căn bản không hề lên tiếng từ chối, cũng không có bất kỳ hành động phản kháng nào.
Cô thích cảm giác tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Thực ra cô cũng đang khao khát những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vì vậy cô ngoan ngoãn nghe lời đưa tay đến mép áo, nhắm mắt lại, cởi chiếc áo thun ra. Đường viền thêu ở cổ áo nhẹ nhàng cọ vào má cô, kéo theo vài sợi tóc, dính vào má có chút ngứa.
Ngay khi cô định đưa tay lên gãi, Úc Tuế Chi lại đưa một tay nắm lấy xương cổ tay cô, một tay thay thế bàn tay muốn gãi má của cô, giúp cô gạt những sợi tóc vướng víu ra.
Đầu ngón tay anh lướt dọc theo cằm cô, lướt qua chiếc cổ thon thả, rồi trượt xuống bộ ngực phập phồng, chỉ được bao bọc bởi một chiếc áo lót màu nude.
Bởi vì áo sơ mi đồng phục của các cô gái ở trường thường là màu trắng nên nếu dùng áo lót đủ loại màu sắc thì có thể bị các nam sinh nhìn xuyên qua lớp vải đó, cho nên cô thường chỉ mặc màu nude.
Một lớp mỏng, không có gọng, lộ ra một nửa bầu vυ" trắng nõn.
Rõ ràng sở hữu một thân hình gầy như vậy, bộ ngực lại căng tròn, như những ngọn đồi nhô lên.
Úc Tuế Chi không vội vàng xoa nắn, mà mở tay ra, đỡ lấy bên dưới ngực cô qua lớp áo lót, dường như đang cân đo trọng lượng của khối thịt đó.
“Tiếp tục cởi…”Anh nói.
Khuôn mặt vốn đã hơi ửng đỏ của Kỷ Phỉ trong nháy mắt đã đỏ đến tận cổ.
Cô không thể tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng và xa cách được nữa, cô sắp sửa phô bày toàn bộ nửa thân trên trước chàng trai đã vô tình chứng kiến bí mật tồi tệ nhất của cô, và không hiểu sao trở thành “chủ nhân” của cô.
Đầu vυ" bị bao bọc trong áo ngực không hiểu sao lại có chút ngứa.
Cô rũ mắt, vòng hai tay ra sau lưng, nắm lấy khóa cài, cố gắng giữ bình tĩnh để cởi áo lót.
Trước mắt Úc Tuế Chi hiện ra một vùng tuyết trắng xóa, mềm mại.
Nói theo lẽ thường, tay chân cô mảnh mai, tấm lưng mỏng manh như vậy, hẳn là phải bị ngực lép mới đúng.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với điều đó, bộ ngực của cô tuy chưa phát triển đầy đủ, nhưng đường cong nhô lên lại rất đầy đặn.
Hai khối thịt trắng nõn nà bật ra từ bên trong áo ngực, hình dáng tuyệt mỹ, điểm giữa hai khối thịt là màu hồng nhạt, hơi lõm vào.
Xuống dưới nữa, là bụng dưới hơi nhô lên và vòng eo thon thả mà các cô gái ở độ tuổi chưa bao giờ tập thể dục đều có.
“Kỷ Phỉ có một cặp vυ" rất hồng…” Úc Tuế Chi đưa tay ra, mở năm ngón ra nắm lấy: “Bóp vào cũng rất thích.”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê đỉnh núi tuyết, hai vυ" đã bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, hai khối lõm màu hồng cứ thế hiện ra, nhỏ nhắn xinh xắn: “Mẹ nó đáng yêu quá đi mất, mới vậy đã cứng lên rồi.”
Anh lộ ra một nụ cười xấu xa khiến người ta không thể rời mắt.