Editor: L’espoir
*
Úc Tuế Chi đã yêu cầu tài xế đón cô đến địa điểm là một căn hộ cao cấp nằm ở CBD.
Ít nhất đó không phải là biệt thự ven biển kiểu gọi trời không đáp, gọi đất không nghe.
Trên đường đi, Kỷ Phỉ cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Nhưng khi được đưa đến cửa thang máy chuyên dụng, một mình đi thang máy lên thẳng đến tầng cao nhất, cô mới phát hiện sau khi vào nơi này, nếu rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cô cũng không có cách nào để thoát thân.
Vì thang máy không dừng lại giữa chừng, nên trước khi cô thực sự muốn bỏ chạy thì đã đến nơi.
Một tiếng “Đinh”, hai cánh cửa thang máy kéo sang một bên, bóng dáng xuất hiện sau cửa thang máy, khiến Kỷ Phỉ gần như ngộp thở.
Khuôn mặt này của Úc Tuế Chi, ngày thường Kỷ Phỉ đã không ít lần nhìn thấy.
Bởi vì học chung một tầng, anh lại có quan hệ tốt với Tô Gia Danh. Dù cô đã đặc biệt dặn mình đừng mê muội sắc đẹp, cũng khó tránh khỏi việc phải chạm mắt vài lần.
Hôm nay, chàng trai không mặc đồng phục học sinh mà tùy một chiếc áo thun xám thoải mái.
Khuyên tai chói mắt cũng được tháo ra, bây giờ vành tai của anh đã sạch sẽ, hình dạng vành tai dường như còn hơi nhọn, giống như yêu tinh.
“Vào đi, bạn Kỷ Phỉ.”
Thấy cô cứ đứng mãi trong thang máy không chịu ra, chỉ lo lén lút đánh giá anh, Úc Tuế Chi cười khẽ, một tay chặn cửa thang máy, một tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô một cái.
Cô ngửi thấy mùi thơm trên người chàng trai, thoang thoảng mà rất tươi mát.
Kỷ Phỉ có chút phòng bị, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, ngược lại đã bất ngờ làm dịu đi vẻ lạnh lùng, xa cách thường ngày của cô.
Úc Tuế Chi bắt đầu cảm thấy cô thật sự có hơi ngốc nghếch.
Sau khi kéo cô vào căn hộ, anh không nhịn được mà liếc nhìn khuôn mặt cô thêm lần nữa rồi mới buông tay cô ra.
Kỷ Phỉ chỉ lo quan sát căn nhà mang tên “căn hộ” này. Thực tế đây là một căn biệt thự ba tầng xa hoa, nên cô không nhận ra cái liếc nhìn của chàng trai.
Sau khi thay dép, Kỷ Phỉ đi theo Úc Tuế Chi vào trong.
Lúc này chàng trai tỏ ra vô cùng thân thiện, vừa dẫn đường phía trước, vừa giới thiệu về lãnh địa của mình.
Kỷ Phỉ không biết nên đáp lại anh như thế nào, đành lịch sự hỏi: “Bình thường cậu vẫn ở đây sao?”
“Hiếm khi lại đây lắm…” Úc Tuế Chi nói: “Bình thường toàn sống cạnh trường học thôi.”
“Ồ…” Kỷ Phỉ gật đầu: “Vậy bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
Úc Tuế Chi dừng bước, quay đầu nhìn cô nói: “Đương nhiên rồi, chẳng phải bạn Kỷ Phỉ không muốn để người khác biết hay sao? Hôm qua cậu cũng đâu có cho tớ đưa đi đâu…”
Ở trường học, thỉnh thoảng Kỷ Phỉ sẽ đi ngang qua anh, cô nhận ra giọng điệu nói chuyện của anh thực ra không hề mang sự thân quen khiến người ta khó lòng từ chối như bây giờ.
Ngược lại, phần lớn thời gian anh đều lạnh nhạt. Dù có nói chuyện một cách nhẹ nhàng, tử tế thì cũng như đang vô hình khước từ mọi sự dò xét của người khác.
Giống như hôm qua, anh bị phần lớn mọi người vây quanh, nhưng giữa đôi lông mày lại thoáng hiện một vẻ không kiên nhẫn.
Có điều giọng điệu anh nói chuyện với cô hôm nay, nhất là phần sau của câu nói vừa rồi, nghe có vẻ…
Có chút làm nũng.
Thật đáng yêu.
Kỷ Phỉ nghĩ một lát, hỏi thẳng: “Cậu đang muốn tớ hạ thấp cảnh giác sao?”
Úc Tuế Chi ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Lộ liễu tới vậy sao…”
Kỷ Phỉ gật đầu, siêu lộ liễu luôn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến một phòng ngủ, Úc Tuế Chi đẩy cửa ra, ra hiệu cho cô vào trước.
Cô gái được mời đứng ngoài cửa, nhìn vào thăm dò, ừm… Phòng ngủ cực điển hình của nam sinh.
Thiết kế suite với tông màu xám nâu, sàn gỗ, giường bục, bàn sách, ghế sô pha của các thương hiệu thiết kế, còn có một giá sách chiếm toàn bộ bức tường.
Bình thường anh không sống ở đây, sách trong giá sách trông như chưa hề bị động tới. Trong ngăn riêng ở giữa có một mô hình thuyền buồm. Nhìn có vẻ đã tồn tại khá lâu rồi, không biết có phải chính tay anh làm ra không.
Rèm cửa sổ lớn thông ra sân thượng đã được kéo lại. Nhưng vì trong phòng có nhiều nguồn sáng, cho nên căn phòng nhìn vẫn sáng sủa và thông thoáng, giống như được quét một lớp đường màu ấm.
Từ nhỏ Kỷ Phỉ đã không có người bạn khác giới nào, dịp Tết nguyên đán thì chỉ theo cha mẹ đi thăm người thân họ hàng, cũng hầu như chưa từng vào phòng của anh em họ bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô thân thiết với một chàng trai cùng tuổi đến mức này.
Úc Tuế Chi dựa vào cánh cửa, nhìn cô bước đi, từng bước cẩn thận tiến vào trong.
Kỷ Phỉ là kiểu cô gái sẽ xấu hổ khi để lộ dáng người của mình, trong suốt gia đoạn phát triển của mình, cô không nhận được sự chỉ bảo đúng đắn từ những người phụ nữ lớn tuổi hơn.
Cho nên cô luôn muốn giấu đi bất kỳ sự thay đổi nào trên cơ thể mình.
Phong cách trang phục thường ngày hướng đến mục đích chính là không để lộ các đặc điểm giới tính nữ.
Cho nên hôm nay cô chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun màu đỏ mận cổ cổ tròn, kết hợp với một chiếc quần jean ống đứng. Mái tóc đen nhánh của cô được cô buộc gọn lên, để lộ ra phần gáy trắng nõn và mềm mại.
Nhưng dáng lưng của cô gái thanh mảnh và thẳng tắp, hai cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo càng thêm trắng trẻo nhờ màu áo thun.
Một tiếng “cạch”, cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Thân hình cao gầy và rộng lớn của chàng trai ép sát lại gần cô, như mang theo một nguồn nhiệt, Kỷ Phỉ có thể cảm nhận hơi thở của anh phả xuống đỉnh đầu, chỉ cần anh cúi xuống thêm một chút nữa thôi, cô sẽ bị ôm trọn vào lòng.
Cô khẽ rụt người lại.
“Ha…” Chàng trai nhạy bén nhận ra, phát ra một tiếng cười ngắn gọn từ cổ họng.
Lúc này cô chắc chắn hơi thở của anh đã phả vào gáy cô.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khối nhiệt ấy lại dời đi.
Úc Tuế Chi đứng thẳng người, đi qua cô tiến về phía ghế sô pha trong phòng, dường như khoảnh khắc bị cuốn hút vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Đứng yên tại chỗ do dự một lúc, Kỷ Phỉ cuối cùng cũng lấy ra hai tờ giấy A4 từ trong túi: “Hôm qua… Tớ đã làm lập một tờ đơn, là bảng câu hỏi để xác nhân thuộc tính của nhau. Tại vì tớ không hiểu rõ cậu, cho nên nếu muốn tiếp tục thì tớ hy vọng có thể quy định trước một vài điều cần lưu ý, và còn…”
Úc Tuế Chi nhướng mắt nhìn cô, cô hơi căng thẳng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Một từ an toàn hay gì đó.”
“Nói mấy từ như ‘từ an toàn’ với vẻ mặt nghiêm túc, cậu làm tớ cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng theo rồi đây…” Úc Tuế Chi điều chỉnh tư thế ngồi hơi nghiêng của mình, đưa tay ra về phía cô: “Để tớ xem…”
Sẽ bị cười nhạo mất.
Kỷ Phỉ chậm rãi đi tới, đưa tờ đơn cho anh. Chàng trai lại nghiêm túc xem từ đầu đến cuối một lượt, sau đó nói: “Giỏi thật đấy, viết tay à.”
Hả?
Cô sững sờ một lát, hơi bất ngờ vì anh lại không nói gì để trêu chọc cô.
Anh dùng ngón tay kẹp lấy bảng điều tra rồi đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, lấy ra hai cây bút, đưa một cây cho Kỷ Phỉ: “Vậy chúng ta điền ngay bây giờ luôn đi.”
Thế là, chẳng hiểu vì sao, hai người họ lại ngồi xuống trước bàn học, từng mục từng mục một, cẩn thận điền đầy bảng câu hỏi như thể đang làm bài tập vậy.
Chủ đề này do Kỷ Phỉ đưa ra, nên cô viết vô cùng trôi chảy.
Còn Úc Tuế Chi, nhưng lại làm rất chậm chạp và chỉ điền được vài câu trả lời, thậm chí còn gian lận bằng cách liếc nhìn câu trả lời của cô.
Sau gần hai mươi phút chần chừ, cuối cùng hai người cũng điền xong tất cả các câu trả lời. Vẫn còn để trống một số chỗ vì chưa chắc chắn, cần phải trải nghiệm thực tế để xem liệu có thể chấp nhận được hay không.
Chỗ ký tên, hai người lần lượt ký tên của mình, sau đó trao đổi câu hỏi.
Đáp án trong bảng câu hỏi của Kỷ Phỉ quả thực rất rõ ràng, giống hết như những bộ phim mà cô thích xem.
Úc Tuế Chi khó mà tưởng tượng được làm sao cô có thể dùng hình tượng sạch sẽ và lạnh lùng đến thế để viết ra nhiều từ ngữ dâm tục như vậy. So với cô, anh vốn chẳng cần viết nội dung gì cả, chỉ cần hoàn toàn tuân theo ý muốn của cô là được.
Nói cách khác, cô chỉ muốn một chàng trai mạnh mẽ hơn một chút để cùng cô chơi một trò chơi mạo hiểm và giữ bí mật cho cô mà thôi.
Rất vi diệu, anh có cảm giác mình được người ta bao nuôi.
“Từ ngữ an toàn cậu nghĩ đi…” Kỷ Phỉ nhắc nhở anh: “Có từ nào có thể khiến cậu dừng lại ngay lập tức ấy.”
Cô sợ rằng anh sẽ không kìm chế được bản thân, giống như những gì cô đã từng chứng kiến vậy.
Úc Tuế Chi cười cười: “Hay là ‘tớ không thích’ đi.”
…
Sao lại là một từ bình thường và cụt hứng như vậy?
Kỷ Phỉ ngẩn người, nghe Úc Tuế Chi tiếp tục nói: “Nếu Kỷ Phỉ cậu nói những lời mơ hồ, lập lờ nước đôi không rõ ràng, tớ sẽ coi như là cậu thực sự muốn tớ tiếp tục. Nhưng mà, nếu cậu tỏ vẻ rõ ràng rằng mình không thích, tớ nhất định sẽ dừng lại. Thế nào?”
Hỏi cô thế nào…
Đương nhiên vậy là rất tốt rồi.
Tốt hơi quá mức.
Cô né tránh tầm mắt của anh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì…” Úc Tuế Chi lấy tờ giấy trong tay cô đặt lên bàn: “Từ giờ trở đi, cơ thể của bạn Kỷ Phỉ là của riêng tớ.”
Anh thông báo với cô như vậy.