— Banh bướm nhỏ ra (H nhẹ) —
Editor: L’espoir
*
Kỷ Phỉ về đến nhà đã gần mười giờ.
Đối với cô mà nói, đây được coi là về trễ.
Bình thường cô không có tham gia hoạt động xã giao gì, gần như tan học là về thẳng nhà. Vì lịch học kín mít, cô có lớp học phụ đạo vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Bảy, thứ Năm là lớp học đàn vĩ cầm chuyên nghiệp, và thứ Sáu cô đi bơi.
Thời gian về nhà về cơ bản sẽ không quá 9 giờ.
Cho nên khi người giúp việc trông thấy cô xuất hiện ở cửa, rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Bữa khuya đã chuẩn bị sẵn trong bếp, thế nhưng Kỷ Phỉ lại về thẳng vào phòng mình.
Cảm giác không an toàn khi không mặc qυầи ɭóŧ khiến cô rất lo lắng, trên đường về nhà cứ thấp thỏm lo âu, bây giờ cô chỉ muốn đi tắm, rửa sạch cảm giác nhớp nháp, ẩm ướt rồi lại khô, khô rồi lại dính nhớp ở miệng huyệt.
Tắm xong đi ra, cô cầm điện thoại lên, trên màn hình lại có thêm một tin nhắn nhắc nhở WeChat.
Dục*: “Đã về đến nhà chưa?”
(*欲 [yù]: Dục đồng âm với 郁 [yù]: Úc)
Là Úc Tuế Chi.
WeChat là họ mới thêm tối nay.
Sau khi cô đỏ mặt, tuân theo mệnh lệnh của anh, ngoan ngoãn cởi qυầи ɭóŧ từ dưới váy ra.
Chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải bông màu trắng, giữa phần đáy quần loang lổ những dịch nhờn chảy ra từ miệng huyệt. Cô nhìn một cái đã thấy khó coi, đừng nói đến việc dùng ngón tay móc lấy rồi đưa đến tay nam sinh.
Úc Tuế Chi không thúc giục cô, anh chỉ nhìn cô, gõ vào giới hạn cuối cùng của cô một cách im lặng.
Kỷ Phỉ hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nắm lấy qυầи ɭóŧ bao bọc du͙© vọиɠ của mình, đưa cho chàng trai mà cô hoàn toàn không quen biết.
Không biết sẽ bị đối xử thế nào.
Cô không nghĩ rằng anh sẽ lộ dươиɠ ѵậŧ trước mặt cô, dùng qυầи ɭóŧ của cô tthủ dâm, có lẽ anh chỉ đơn thuần muốn nhục nhã cô, sau khi lấy được rồi, nói không chừng sẽ vừa nói những lời trêu ghẹo vừa ném vào thùng rác.
qυầи ɭóŧ thuộc về cô được ngón tay thon dài xinh đẹp của chàng trai nhận lấy, anh lại không làm ra hành động nhục nhã như cô lo lắng.
Anh thậm chí còn không trêu chọc cô nữa.
Mà cẩn thận gấp qυầи ɭóŧ của cô lại, sau đó bỏ vào túi của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ và giận dữ lại biến thành dáng vẻ sắp khóc đến nơi cô gái, anh lại rất vui vẻ an ủi: “Không sao đâu, bạn Kỷ Phỉ là bị tớ ép buộc, không cần cảm thấy gánh nặng.”
WeChat là anh đề nghị thêm vào lúc ấy.
Anh nói ngày mai sẽ tìm cô.
Tìm cô để làm gì, là chuyện mà ai cũng hiểu.
Ít nhất cô còn một đêm để chuẩn bị.
Kỷ Phỉ không đưa ra ý kiến gì.
Nhận thấy cô không muốn cùng anh xuất hiện trước mặt bạn cùng lớp, Úc Tuế Chi ra hiệu cho cô ra khỏi phòng nghỉ trước.
Cô đi về phía cửa vài bước, cảm giác không có gì che chắn ở bộ phận riêng khiến cô đi rất gượng gạo, tư thế cũng rất kỳ quái.
Thực ra là có chút sợ hãi.
Cô sợ mình sẽ bị người ta nhìn thấy hết khi xuống lầu, sợ cửa huyệt không có qυầи ɭóŧ che chắn sẽ làm ướt váy, sợ nếu bị phát hiện trên xe công nghệ, sẽ có người thực sự có ý đồ xấu với cô.
Những suy nghĩ bậy bạ không thể chấp nhận được là một chuyện, nhưng thật sự làm lại là một chuyện khác.
Cô chậm chạp đi đến bên cửa, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mãnh liệt.
Nhưng cô không muốn quay lại cầu xin Úc Tuế Chi.
Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy cầu xin anh giống như nhận thua vậy.
Do đó cô cũng đã bỏ lỡ hành động “tốt bụng” của chàng trai khi lấy điện thoại ra nhắn tin cho tài xế riêng của gia đình, dự định sẽ ra ngoài ngay sau cô, nghĩ rằng ít nhất cũng phải theo dõi xe công nghệ của cô và chu đáo đưa cô về nhà.
Vừa lúc Kỷ Phỉ đặt tay lên tay nắm cửa thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tài xế nhà.
Tài xế đã xử lý xong việc bồi thường bảo hiểm, hiện đang đợi cô bên ngoài biệt thự.
Cô có thể hủy đơn đặt xe trực tuyến rồi.
Tim cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô cuối cùng quay đầu lại nói với Úc Tuế Chi: “Tài xế của tớ đến rồi.”
“À, vậy sao?” Úc Tuế Chi ngước lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt như vừa thoát khỏi tai họa của cô, khẽ cười một tiếng: “Tiếc thật đấy.”
Hộp thoại hiển thị tin nhắn trả lời của tài xế, nói rằng ông ta sẽ lái xe đến đón anh trong vòng năm phút.
Bên tai vọng lại tiếng Kỷ Phỉ mở cửa đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Không cần đến đón nữa.” Chàng trai lại trả lời tài xế.
…
Đã hai mươi phút trôi qua kể từ khi chàng trai gửi tin nhắn.
Kỷ Phỉ vừa dưỡng da vừa trả lời Úc Tuế Chi: “Về rồi…”
Dục: “Ừ…”
… Câu trả lời đến gần như tức thì.
Kỷ Phỉ ngây người một thoáng không mấy rõ rệt, vốn định không trả lời anh nữa, nhưng rồi lại thấy anh gửi thêm một tin nhắn: “Gửi địa chỉ nhà cậu đây, chiều mai tớ cho người đến đón cậu.”
Đây là điều đã được thỏa thuận ngay từ đầu, là điều kiện để anh thả cô đi.
Cô đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, không còn bất cứ khả năng từ chối nào.
Nhưng trước khi cô tìm thấy mục “vị trí” trong hộp thoại và nhấn nút gửi, cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Chơi trò chơi kiểu này với một kẻ nguy hiểm mà cô hoàn toàn không quen biết, lại từng tận mắt chứng kiến anh hành hung người khác, cô còn ngu ngốc hơn cả những nữ sinh trong trường - những người rõ ràng biết anh có tiếng xấu mà vẫn lao vào không chút do dự.
Nhưng đúng như anh đã nói, cô đang bị ép buộc mà…
Cho nên, hơi sa đọa một chút cũng có thể được tha thứ, phải không?
Đêm hôm đó, dựa trên kinh nghiệm phong phú tích lũy được từ sách vở trong nhiều năm, cô đã tự tay vẽ một hai bảng mẫu đơn, là bảng câu hỏi về thuộc tính của nhau.
Lý do chọn cách ngu ngốc nhất này là vì cô không dám dùng máy in trong nhà, sợ để lại dấu vết. Cũng là để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, cô muốn tìm chút chuyện để tê liệt bản thân.
Kết quả là đêm đó khi đi ngủ, đối tượng trong giấc mơ khiêu dâm của cô đã thành công chuyển từ Tô Gia Danh sang Úc Tuế Chi.
Chàng trai trong giấc mơ của cô vẫn tồi tệ như vậy.
Cô bị anh đè lên giường, lột sạch quần áo, toàn thân không mảnh vải che thân, chỉ có thể bị động phơi bày cơ thể đang trong giai đoạn phát triển của mình trước mặt anh.
Mà anh lại ung dung thoải mái chen vào giữa hai chân cô, nhìn toàn thân cô đỏ bừng vì xấu hổ.
Đầu vυ" hơi lõm vào lúc này dường như đã được chàng trai yêu thương bằng môi lưỡi, trở nên căng tròn và nhô cao.
Đầu vυ" sáng lấp lánh, ướt át.
“Thật da^ʍ đãиɠ, Kỷ Phỉ…” Anh vươn hai ngón tay, kẹp lấy đầu vυ" cô rồi lắc nhẹ: “Thân hình gầy gò như vậy mà lại có cặp vυ" to đến thế? Tát mạnh vào đây sẽ thế nào nhỉ?”
Nói xong anh thật sự tát mạnh vào vυ" cô một cái, bộ ngực không chịu nổi lập tức nảy lên nảy xuống.
Đầu vυ" vừa đau vừa ngứa, rất khó chịu.
Cô cố gắng ôm ngực để chống đỡ, lại phát hiện hai tay mình đã sớm bị anh giơ lên cao và trói lại bằng thứ gì đó mềm mại như lụa.
“Buông tớ ra đi mà…” Giọng nói kháng cự lại run rẩy, như muốn từ chối lại như muốn đón nhận.
Úc Tuế Chi nghe ra được, anh nghiêng đầu, cười nói: “Được thôi, nếu bạn Kỷ Phỉ ngoan ngoãn dùng chính đôi tay này banh bướm nhỏ ra, sau đó nói, hoan nghênh chủ nhân đến nếm thử… Tớ sẽ cân nhắc thả cậu ra.”
Cảnh trong mơ đột nhiên rơi xuống, hai chân Kỷ Phỉ đạp một cái, trong chăn mở mắt ra.
Cô nhìn trần nhà ngẩn người hồi lâu, mới kéo chăn lên, che đi khuôn mặt đã đỏ bừng của mình.