Bí Mật Ngọt Ngào

Chương 13: Đừng làm ra biểu cảm khao khát bị chơi hỏng như vậy chứ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

À, đúng vậy.

Những gì anh nói, thật đáng chết, đều đúng cả.

Kỷ Phỉ quả thật đã hoàn toàn tự hủy hoại bản thân, sau khi mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức không thể cứu vãn.

Chàng trai trước mặt cô đã nhìn thấy khía cạnh thích tự hành hạ của cô, cô không hiểu anh rốt cuộc là xuất tâm lý gì, có lẽ chỉ đơn thuần là thích cthưởng thức biểu cảm sụp đổ của người khác thôi.

Nhưng rất kỳ lạ, cũng rất không nên.

Cơ thể cô, trong lúc anh nắm lấy cổ tay cô, cô đã có phản ứng rất da^ʍ đãиɠ.

Nơi bị anh chạm vào nổi một tầng da gà, cột sống cô đang run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập, mà cửa huyệt vốn đã ướt, còn chưa xử lý sạch sẽ, lại run rẩy phun ra một dòng dịch nhờn.

Cô hình như càng ướt hơn.

Rõ ràng anh chưa làm gì cả.

Tiếp xúc với con trai ngoài đời thực, quả nhiên không có chuyện tốt lành gì.

Mà anh lại cười hỏi cô rằng, có muốn chơi cùng anh không.

Chơi gì chứ? Chơi trò dạy dỗ và bị dạy dỗ sao?

Phải từ chối, từ chối mới là đúng.

Dính líu đến một chàng trai bề ngoài đạo mạo nhưng lại có những điểm cực kỳ hư hỏng, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Nhưng, cảm giác bị vực sâu nguy hiểm kia nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy phấn khích lạ thường.

Sự phấn khích này có thể là một cuộc nổi loạn chống lại chính bản thân cô, người đã sống theo khuôn phép suốt mười bảy năm chưa từng làm bất cứ chuyện gì khác người.

Cho nên cô mở to hai mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chơi gì?”

Phía trên chiếc cổ trắng ngần là một khuôn mặt ngày thường có vẻ lạnh lùng. Vì hứng tình không đúng lúc, mà nhuốm lên một màu sắc du͙© vọиɠ.

Gò má đỏ bừng, cánh môi cũng đỏ, đôi mắt mới vừa khóc giờ vẫn còn ươn ướt, dưới ánh đèn chiếu vào, quả thực mông lung đến không thể tả.

Vừa đáng thương lại đáng yêu.

Úc Tuế Chi di chuyển ngón tay vẫn còn đặt ở sau tai cô đến môi cô, không nặng không nhẹ ấn lên, tách môi dưới của cô ra, xâm nhập vào trong, chạm vào răng của cô.

Đôi môi ngọt ngào của cô gái, chiếc lưỡi không biết yên vị ở đâu, lại không biết xấu hổ đưa tới liếʍ láp, cảm giác mềm mại ẩm ướt khiến đầu ngón tay anh khẽ run lên, sau đó xâm nhập sâu hơn.

“Này này… Đừng làm ra biểu cảm khao khát bị chơi hỏng như vậy chứ, nếu không…” Anh đưa ngón tay thứ hai vào, nhẹ nhàng kẹp lấy cái lưỡi đang làm loạn của cô, như kẹp lấy sinh vật nhỏ không ngoan, muốn bị trừng phạt: “Tớ sẽ muốn thọc dươиɠ ѵậŧ vào miệng cậu liền đấy…”

Khó có thể tưởng tượng anh có một cái miệng đẹp như thế, lại nói ra những từ thô tục như vậy.

dươиɠ ѵậŧ…

Mặc dù trên các trang web đó, kiểu từ ngữ này thường xuyên xuất hiện, Kỷ Phỉ đã quá quen thuộc và miễn dịch với nó rồi. Nhưng trong ngoài đời thực, chưa từng có ai nói trước mặt cô như vậy.

Cô không biết là vì kinh ngạc hay vì điều gì, nhịp tim vốn đã dồn dập lại càng đập nhanh hơn.

Ngay cả yết hầu cũng có thể cảm nhận được lồng ngực đang rung động, có lẽ Úc Tuế Chi cũng có thể cảm nhận được.

Sau khi anh nói xong câu đó, anh lại đến gần hơn, như đang quan sát phản ứng của cô.

Đôi mắt màu xám xanh tỉ mỉ quét qua khuôn mặt cô, nhận thấy đôi mắt cô mở to hơn vì câu nói thô tục đó.

Sự xấu hổ mãnh liệt khiến khóe mắt cô lại rỉ ra một ít nước mắt, chảy dài trên khuôn mặt cô.

Nhưng, cô không từ chối.

Cô không những không thể nói ra lời từ chối vì đầu lưỡi đang bị ngón tay của anh kẹp chặt, mà là ngay cả sự kháng cự về thể xác cũng không có.

Ha, cơ thể thuần khiết như vậy mà lại phóng đãng đến mức này.

Úc Tuế Chi quả thực chỉ xem thế là đủ rồi.

Không biết rốt cuộc giới hạn của cô nằm ở đâu.

Phải kiên nhẫn hơn một chút.

“Nói đùa với cậu thôi…” Không đợi Kỷ Phỉ trả lời, Úc Tuế Chi đã cười rất vui vẻ: “Đương nhiên là không phải bây giờ.”

Ngón tay đang quấy rối trong khoang miệng cô rút ra, di chuyển đến trước ngực cô.

Tầm mắt anh dõi theo, nhưng không vội vàng nhìn xuyên qua lớp áo ngực mỏng manh của cô gái để chiêm ngưỡng vẻ đẹp bên trong mà là cẩn thận giúp cô cài lại cúc áo đã được cởi ra.

Từng chiếc từng chiếc một, cho đến khi cài đến cúc trên cùng.

Giống như cô vẫn thường làm.

Lúc này Kỷ Phỉ càng kinh ngạc hơn.

Cô không hiểu.

Rõ ràng cô chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy đũng quần của chàng trai đã phồng lên đến mức không thể nào nhìn nổi nữa, nhưng mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao?

Anh hoàn toàn không cần cô làm gì ư?

Có một cách nói là, do sự sùng bái sinh dục đã ăn sâu vào tiềm thức tập thể, dẫn đến nguồn gốc của mọi sự tự tin của đàn ông đều nằm ở hai lạng thịt nằm giữa hai chân.

Người có dươиɠ ѵậŧ lớn, sẽ tự tin ở mọi phương diện.

Người có dươиɠ ѵậŧ nhỏ, sẽ tự ti ở mọi phương diện.

Cô nhớ lại sự tàn bạo khác người mà Úc Tuế Chi đã thể hiện trong lúc đánh nhau.

Anh có gia thế và vẻ ngoài đáng tự hào như vậy, thành tích học tập dường như cũng rất tốt, lại là tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp nhiều năm, thể ȶᏂασ cũng chẳng phải vấn đề gì.

Mặc dù bình thường Kỷ Phỉ không chủ động quan tâm đến anh, nhưng những lời bàn tán của các nữ sinh trong lớp ít nhiều gì cũng lọt vào tai cô.

Các môn thể ȶᏂασ anh chơi giỏi bao gồm nhưng không giới hạn ở bơi lội, đấu kiếm, bóng rổ…

Là một người ưu tú ở mọi mặt.

Nhưng mà, một người như vậy lại có tính cách xấu xa đến mức thích được thỏa mãn bằng cách hành hạ người khác.

Thêm vào đó hôm nay mọi chuyện đã phát triển đến mức này…

Cô lại cúi đầu nhìn anh một cái, quả thật là đã cương cứng rồi.

Nhưng cô không có kinh nghiệm, không thể phán đoán mức độ cương cứng này qua quần, kích thước thật sự sẽ như thế nào.

Chắc là không lớn lắm, chỉ được cái mã thôi.

Vì năng lực tìиɧ ɖu͙© kém mà dẫn đến khiếm khuyết về tính cách, điều này có khả năng lắm.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, cô lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Tối nay, cô mất đi là danh tiếng về hình tượng thuần khiết của mình rồi. Nhưng nếu chuyện này bị Úc Tuế Chi truyền ra ngoài, cô cũng có thể nói với người khác rằng chỗ đó của anh nhỏ xíu.

Dù sao thì đều là những thứ mà đối phương quan tâm nhất, anh cũng có nhược điểm trong tay cô.

Họ lại bình đẳng rồi.

Dù chỉ là phỏng đoán tùy tiện và rất nhanh chóng sẽ được chứng minh là sai lầm nghiêm trọng, nhưng ngay lúc này lại là liều thuốc tốt giúp cô lấy lại trạng thái bình thường.

“Ừm…” Cô giơ tay lên, lau nước mắt ở khóe mắt, nhặt điện thoại lên, nhìn thấy tài xế xe đã đến trong vòng năm phút, vì vậy cô nói tiếp: “Vậy hôm nay đến đây thôi?”

Úc Tuế Chi không có ý kiến, vốn dĩ anh cũng không có ý định làm bất cứ điều gì vào lúc này.

Anh cũng đứng dậy theo, tiện miệng hỏi: “Tài xế của cậu chưa đến sao? Tớ gọi người đưa cậu về.”

“Không cần đâu…” Kỷ Phỉ từ chối rất dứt khoát: “Đã đặt xe rồi, không cần phải mất công như vậy nữa.”

Hơn nữa cô cũng không muốn dính dáng gì với anh trước mặt các bạn học, như vậy càng phiền phức hơn.

Sự thay đổi cảm xúc của cô quá rõ ràng, đến mức Úc Tuế Chi rất nhanh đã nắm bắt được. Mặc dù không biết là vì sao, nhưng cô có vẻ rất nhanh đã thoát khỏi trạng thái tìиɧ ɖu͙© đó.

Điều này khiến anh có chút khó chịu chút chút.

“Kỷ Phỉ…”

Lần này anh không gọi cô “bạn Kỷ Phỉ” bằng giọng điệu nham hiểm như trước nữa, mà chỉ lạnh lùng gọi cô là “Kỷ Phỉ”.

Cô gái bị gọi tên, không kìm được mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai đứng trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt tràn đầy sự kiểm soát, dường như đột nhiên trở nên rất khó nói chuyện.

Anh quá cao, cả người như có thể bao phủ lấy cô.

Cô đột nhiên căng thẳng đến mức không thể thở nổi, cơn đam mê vừa lắng xuống lại rục rịch quay trở lại cuốn lấy cô.

“Nếu đã muốn chơi với tớ, vậy ít nhất cậu cũng phải để lại cho tớ chút gì đó chứ…” Anh mặt không cảm xúc ra lệnh cho cô: “Cởi qυầи ɭóŧ ra.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc