Bạch Long nghe tiếng gào thét của mẹ mình, mà bật cười trong sự đắc ý của bản thân: “Hưa có phải bà đang bị cọp, bắt được và ăn thịt bà phải không? Và quả thật là xứng đáng mà, và đây là sự trả giá của bà đó, bởi những chuyện tàn ác mà bà đã gây ra, bằng không tôi chỉ có thể chìm trong sự bất lực, khi không thể làm gì để khiến một người đàn bà độc ác như bà phải trả giá, nhưng ông trời đã thay tôi làm điều đó rồi, và tôi cảm thấy rất vui về điều này khi bà đã chết, thậm chí tôi không phải là con của bà nữa...”
Nước mắt cậu lăn dài trong sự hạnh phúc và vui vẻ, nhưng lại mang đến một nỗi buồn vô tận nào đó, mà cậu không thể diễn tả bằng lời được, mà chỉ có thể mặc kệ nó thôi...
Thời gian cứ như vậy cũng đã dần trôi qua tới sáng hôm sau. Bạch Long cũng đã đưa con của mình rời khỏi hang động, khi không còn nghe tiếng người nào nữa. Cậu giờ đây lên tiếng cầu xin trời phật rằng: “Lạy trời lạy Phật mong con hổ đó đã rời đi. Bằng không thì con và con của con sẽ gặp nguy hiểm mất!”
Sau khi ra khỏi hang động, cậu đã đưa con của mình rời đi để đến một nơi khác mà sinh sống.
Giờ đây ông nhìn con trai của mình, đã ứa nước mắt trong sự thông cảm của bản thân sau những gì ông vừa kể, giờ đây ông lại nói tiếp: “Sau sự kiện kinh hoàng đó, cha cũng đã tưởng rằng mình sẽ không gặp lại người mà cha thương thêm một lần nào nữa, nhưng không số phận thật may mắn và cuộc đời này đã cho cha một cơ hội, khi cha cuối cùng cũng đã gặp lại người đó, nhưng cuộc sống trong 20 năm qua thì, cha và người đó không dám gần gũi nhau, thậm chí là chỉ xem nhau như bạn bè mà thôi, một cuộc sống trong tình yêu nhưng tất cả cũng chỉ là một bí mật, một bí mật che giấu của người cha mà không thể để cho con trai của mình biết được...”
Nói đến đây ông cũng đã bắt đầu Hồi Tưởng về, những gì đã xảy ra để khiến ông gặp lại người mà mình thương...
Sau khi đưa con trai của mình thoát khỏi, cái gia đình địa ngục đó thì, ông cũng đã đi đến một xã khác, đó chính là xã Ninh Đông, ở đây ông chỉ có thể làm ăn mày mà thôi, và con của ông cũng đã 1 tuổi rồi, nên nó có thể ăn uống được, mặc dù ông chỉ xin được một ít cơm, nhưng ông vẫn cố gắng nhai nhuyễn nó ra, và đút cho con của mình ăn, thay vì cho nó ăn cháo như những đứa trẻ khác...
Nhưng cũng may mắn trời thương rằng, đứa bé không bị bệnh, thậm chí là có thể ăn được cơm do ông nhai nhuyễn ra, bằng không thì nó có thể không sống sót được, trong tình huống khi không có thức ăn như thế này, và cũng vì ông mang theo đứa con của mình, nên người ta đã cảm thấy tội nghiệp, mới cho họ thức ăn như vậy, bằng không thì có lẽ ông đã chết đói rồi...
Giờ đây Bạch Long bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình cũ, người này rất quen thuộc và lướt qua trước mặt của ông, trong khi không để ý ông, thế là ông vội vàng đuổi theo người đó, vì ông nhìn người đó rất giống như một người mà ông đã từng quen biết vậy...
Cố gắng đuổi theo một lát lâu, giờ đây ông lên tiếng nói lớn để người đó có thể nghe được: “Này Hạ Thiên có phải là em không?”
Người kia dường như đã nghe được, sau đó liền quay lại, ánh mắt nhìn chăm chăm anh, anh giờ đây mới nhận ra một điều rằng, quả thật người mà mình thương vẫn còn sống, vẫn là khuôn mặt ấy vẫn là ánh mắt ấy, nhưng nó không mang sự đau buồn nữa rồi, mà giống như một con người hoàn toàn mới vậy...
Cậu ấy đưa ánh mắt lạ lẫm nhìn chăm chăm anh, trong khi anh nức nở lên tiếng bảo: “Em có còn nhận ra anh không chứ? Anh chính là người mà em thương đây, cũng chính là người đã gây ra những rắc rối cho em, và nếu như ngày hôm đó, anh không làm điều đó thì, có lẽ chúng ta sẽ không như thế này, nếu lúc đó anh nghe lời em mà chúng ta cùng bỏ trốn, thì câu chuyện tình của chúng ta, sẽ không đi đến kết cục bi thương như vậy...Còn giờ em đã mất tất cả mọi thứ, thậm chí anh cũng vậy, anh chỉ còn lại đứa con của mình thôi, nó là cuộc sống duy nhất của anh, nhưng trái tim của anh, lại vẫn dành cho một người, nhưng nếu người đó không còn nhận ra anh thì, cũng chẳng sao hết, cứ coi như đây là kết thúc của trò chơi số phận và anh cảm thấy hạnh phúc, khi em đã quên hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ, và không còn đau buồn nữa!”
Trước những lời nói của Bạch Long. Hạ Thiên giờ đây từ ánh mắt lạ lẫm kia, chốc lát cũng đã lao đến ôm chầm lấy anh vào lòng, mà lên tiếng: “Đây có phải là sự thật, hay chỉ là một giấc mơ vậy? Em đã quyết định từ bỏ tất cả, để không đau buồn nữa, và em tưởng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại được anh, nhưng không ngờ bây giờ chúng ta lại!”