Bí Mật Đau Thương Của Người Cha!

Chương 15: Trả Giá

Trước Sau

break

Giờ đây anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng rằng: “Mình không thể để con của mình ở lại đây được, lỡ như đó gặp nguy hiểm gì thì sao chứ, vậy nên có lẽ mình sẽ đưa nó rời khỏi nơi này, để nó không sống trong cái gia đình tàn ác này thêm một giây phút nào nữa...Thì như vậy mới tốt cho con của mình, và mình đã đưa ra một quyết định vô cùng sai lầm, khi mình đã tin tưởng bà mẹ độc ác đó!”

 

Dứt lời cậu đã ngay lập tức ôm đứa bé vào lòng, trong khi nó giờ đây cũng khóc nức nở, người vợ bấy giờ đã tỉnh dậy, nhìn chăm chăm chồng của mình mà lên tiếng hỏi: “Này tại sao anh lại bế nó vào lúc này chứ? Nhìn đi nó đã khóc rồi kìa, nào để em dỗ nó cho anh ngủ đi...”

 

Cậu đã nhìn chằm chằm vợ của mình trong sự tức giận, sau đó lớn tiếng quát: “Này cô đừng gọi tôi là chồng, bởi vì tôi không phải là chồng của cô, bởi vì sự ép buộc của mẹ tôi, nên tôi mới chấp nhận lấy cô làm vợ, và sinh ra đứa bé này, nhưng bây giờ mọi thứ đối với tôi là quá đủ rồi, tất cả nên kết thúc cho câu chuyện này được rồi đó, câu chuyện mà các người đã gây ra đối với tôi, một câu chuyện vô cùng đau buồn, và tôi sẽ đưa đứa con của mình, rời khỏi nơi này, rời khỏi những người độc ác như các người, bởi vì nó không thể chung sống với những kẻ, có tâm tính còn hơn cả một con sói nữa!”

 

Nói rồi anh ngay lập tức ẩm đứa bé rời đi, trong ánh mắt hoảng loạn của người vợ, cô ta khóc nức nở mà lên tiếng bảo rằng: “Này anh tính đem con của em đi đâu vậy hả? Mau thả nó ra đi, anh không được đưa nó đi đâu hết! Anh không thể cướp con của em và lấy nó từ một người mẹ được!”

 

Anh mặc kệ những lời mà cô ta nói, chốc lát đã ôm con của mình, mà cố gắng rời đi, để chạy khỏi cơn ác mộng kia, cơn ác mộng từ gia đình của mình đã mang đến cho bản thân...

 

Trong khi vợ của anh thì bật khóc nức nở, mà cố gắng đuổi theo hai người, thậm chí tiếng la hét của cô, đã khiến cho mọi người trong căn nhà đó chú ý đến, bà hội đồng cũng đã bước ra, và kêu người đuổi theo hai người để bắt bọn họ lại: “Mau bắt bọn họ lại không để cho bọn họ chạy thoát!”

 

Sau đó bà cũng đuổi theo mà lên tiếng trong sự tức giận: “Con trai tại sao con lại làm những điều đó chứ? Trong khi những gì mẹ làm đều chỉ muốn tốt cho con mà thôi! Tại sao con không chấp nhận những gì mà mẹ đã làm cho con, mà tự đi trên con đường đau khổ như vậy, và mẹ sẽ không để con cùng với cháu nội của mẹ rời khỏi nơi này đâu, mẹ sẽ bắt con nhảy múa theo điệu nhạc của mẹ, mẹ sẽ điều khiển con giống như một con rối của bản thân, vậy nên con đừng hòng trốn thoát khỏi vòng bàn tay của mẹ...”

 

Những ngọn đuốc được người cầm trên tay chạy tán loạn trong khu rừng để tìm cậu, nó chả khác gì những Con đom đóm, sáng lấp lánh trong đêm khuya...

 

Giờ đây cậu cũng đã nhìn thấy một hang động, mà quyết định sẽ vào trong để trốn, chứ chạy như vậy mãi cậu cũng đã thấy mệt rồi, thậm chí đi đêm khuya rất nguy hiểm, lỡ như cậu gặp thú dữ, hay là rắn rết gì thì sao...

 

Lúc đó không những cậu gặp nguy hiểm, mà ngay cả con của cậu cũng vậy, còn mẹ của cậu và những người kia, thì cứ tìm kiếm cậu trong đêm khuya, trong sự lo lắng của bản thân, chốc lát đã có tiếng người la hét trong sự sợ hãi: “Có...Có cọp hãy chạy nhanh lên...”

 

Tất cả mọi người nghe lời nói này, điều trở nên hoang mang mà chạy tán loạn, giờ đây cậu cũng đã nghe thấy tiếng gào thét trong vô vọng, giống như là của mẹ cậu vậy: “Không đừng đến đây, hãy mau tránh ra đi người đâu mau đến đây để cứu ta,con cậu trai mau đến đây để cứu mẹ đi!”

 

Nhưng đáp lại bà chính là khoảng không im lặng mà thôi, chứ chẳng có một ai xuất hiện để cứu bà cả, giờ đây bà nhìn chăm chăm con cọp, trong sự hoảng loạn của bản thân, cả người mềm nhũn không thể chạy được, lúc này con cọp kia đã bắt đầu gầm lên, sau đó ngay lập tức tiến đến chỗ của bà, nó liền cắn lên cơ thể của bà, ở phần tay, bà cố gắng vùng vẫy để trốn thoát, nhưng đã bị mất đi một phần thịt trên cánh tay, điều này khiến bà cảm thấy đau đớn vô cùng...

 

Mà nước mắt chảy dài trên đôi má, bà chưa từng cảm thấy nỗi sợ hãi nào, giống như nỗi sợ hãi bây giờ, bà không chạy được bao lâu, thì con hổ kia đã nhào đến đè bà xuống dưới mặt đất, nói giờ đây đã cắn lỗ tai của bà, trong sự la lên đầy đau đớn của bà: “Không hãy mau dừng lại đi, có ai không cứu tôi với!”

 

Tiếng kêu thê thảm vang lên trong rừng sâu, cơ thể của bà đã bắt đầu bị con hổ, dần cắn xé và gậm nhấm, cho tới khi chỉ còn lại máu và xương...

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc