Giang Bạch Chiêu mím môi. Nếu có thể, cậu thà không sở hữu nhan sắc này.
Chuông chào khách ở cửa vang lên:
“Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách ghé thăm.”
Giang Bạch Chiêu lập tức quay lại, nụ cười phục vụ vừa nở trên môi đã nhanh chóng tắt ngấm khi cậu nhận ra người vừa bước vào chính là Hoắc Trạm Nam.
Hoắc Trạm Nam khoác trên mình chiếc sơ mi màu xanh lam đậm, một gam màu vốn rất nổi bật. Thế nhưng, nhờ khí chất cao quý và gương mặt góc cạnh, tuấn tú đến mức gần như hoàn mỹ, anh không hề bị màu sắc này làm lu mờ, ngược lại càng làm nổi bật thần thái sang trọng.
Phía dưới là chiếc quần tây đen, ôm trọn đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ. Tay áo được xắn lên một cách tùy ý, để lộ cánh tay săn chắc, cổ tay đeo chiếc đồng hồ cùng tông màu, càng tăng thêm phần quý phái.
Chiều cao một mét chín mốt cùng vẻ đẹp hiếm có, khi anh bước vào, toàn bộ cửa hàng nhạc cụ như bừng sáng, tựa như vừa biến thành một khán phòng opera tráng lệ.
Quản lý cửa hàng đã gặp qua rất nhiều khách hàng, nhưng vừa nhìn đã biết người đàn ông này không phải người tầm thường – nếu không giàu thì cũng quyền thế, mà rất có thể là vừa giàu vừa quyền lực.
Cô vội vàng tiến lên đón tiếp:
“Chào anh, xin hỏi anh cần xem nhạc cụ nào ạ?”
Ánh mắt Hoắc Trạm Nam dừng lại trên người Giang Bạch Chiêu, nhẹ nhàng nâng cằm lên:
“Tôi là bạn của Chiêu Chiêu.”
Quản lý hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Giang Bạch Chiêu. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là trên gương mặt thanh tú thoát tục của cậu không hề lộ ra chút niềm vui khi gặp bạn, ngược lại trông như thể muốn tránh xa anh ta càng nhanh càng tốt.
Giang Bạch Chiêu không thể ngờ Hoắc Trạm Nam lại tìm đến đây. Anh ta không cần phải đi làm hay sao?
Vì có quản lý ở đây, cậu không muốn tỏ ra quá khác lạ, mà nghĩ rằng Hoắc Trạm Nam cũng sẽ không làm gì quá đáng ở nơi công cộng.
Cậu miễn cưỡng hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”
Giọng điệu mang theo sự không tình nguyện rõ ràng.
Hoắc Trạm Nam bước tới gần, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Giang Bạch Chiêu, giọng nói đầy vẻ thân mật:
“Đến đây để giúp em tăng doanh thu. Nhạc cụ đắt nhất ở đây là gì?”
Giang Bạch Chiêu lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Bán cho anh cũng chỉ phí phạm. Không bán.”
Nhạc cụ phải được bán cho những người thực sự yêu thích và hiểu rõ giá trị của nó, chứ không phải để đem về nhà rồi vứt xó.
Quản lý cửa hàng thoáng lo lắng. Trong cửa hàng có một cây đàn piano trị giá cả triệu tệ, hoàn toàn có thể bán được!